Tiếng máy nổ không to, tới nỗi có lẽ để nghe được thấy thì ngoài chuyện phải thính tai, còn phải chăm chú, và phải biết cách nghe nữa. Và nếu đã thính tai, chăm chú, biết cách nghe, lại còn đang rất mong đợi, thì hẳn sẽ còn dễ nghe thấy hơn. Nghe thấy, thì trái tim như chìm hẳn xuống. Nhưng vừa nghe thấy, thì lại không nghe thấy nữa. Không nghe thấy, nhưng thuyền vẫn trôi thẳng băng. Vì thuyền có một người chèo; lại nữa, còn chèo rất giỏi. Thuyền tới, thì khách đã đứng sẵn ở ngoài ánh trăng. Cao, thẳng, mảnh mai, gió thổi tóc phất phơ. Không ai nói gì, như đã có ký ước, khách chỉ lặng lẽ xuống thuyền, lặng lẽ ngồi xuống, thuyền chỉ lặng lẽ bơi đi, đi đến khoảng chỗ đã tắt máy ban nãy thì máy lại nổ, thuyền tăng tốc, rồi giữ nguyên tốc độ, căn trái, vạch một đường vòng cung đều đặn, cũng dường như đã có ký ước. Một lúc, vòng cung giống như đã đạt ý người vẽ, nên nét vẽ chậm dần, khách vẫn ngồi lặng lẽ như từ đầu, nhưng nếu tinh ý một chút, thì cái cách ngồi đó không thể coi là lặng lẽ chút nào. Đấy là cách ngồi mà thân thể thì ngồi ở đấy, nhưng tất cả những thứ không bị ràng buộc về mặt cơ học thì đang hoàn toàn đặt nơi chỗ khác. Ở chỗ đó có một hình thù có phần kỳ dị đang lềnh bềnh trên mặt nước, còn mặt nước ở đấy đang đều đặn lăn tăn và phản quang, giống với lớp vẩy của một con cá thật to. Nếu là thuyền, thì thông thường sẽ không rộng bè bè. Nếu là bè, thì thông thường lại không nhọn đầu đuôi. Vả chăng dù là thuyền hay...