Nước mắt mùa Hạ

"Отчего же ты плачешь…"

Я писала это здесь, и сказала Линю:

- Линь, перепиши пожалуйста всё это на вьетнамском, на вашем блоге!

- Я бы с удовольствием, но лучше не буду.

- Но Линь, всё это…

- Попросим Лана, она гораздо…

- Понятно!

Ну вот, наша Лан получит, и поможет.

Это только вчера. Вечером, я лежала на диване и читала Агата Кристи. А Дао Фо там сидел что то делать на компютере, обнимая мои ноги. Вечер был тихим, и мы только что попробовали красное вино, лишь немного на самом деле, но очень, очень вкусно.

Рассказ был…





"Vì sao con khóc…"

Tôi đã viết cái này ở đây, và bảo Linh:

- Linh, hãy viết lại, nhá, tất cả cái này bằng tiếng Việt, trên bờ-lốc của các cậu!

- Tớ muốn làm thế lắm, nhưng tớ không làm thì hơn.

- Nhưng mà Linh, tất cả cái này…

- Chúng ta sẽ nhờ Lan, chị ấy trên cả tuyệt vời…

- Đã hiểu!

Và thế, Lan của chúng tôi sẽ nhận được, và sẽ giúp

Chuyện này vừa mới hôm qua. Chiều tối, tôi nằm trên đi-văng và đọc A-gát-ta Kờ-rít-xti. Còn Đào Phò ngồi đấy, ôm chân tôi, và làm gì đó trên máy tính. Buổi chiều tối thật yên tĩnh, và chúng tôi vừa mới dùng rượu vang đỏ, thật ra là chỉ một chút thôi, nhưng rất, rất ngon.

Câu chuyện đã...

Câu chuyện đã rất ly kỳ, nên tôi gần như đã không còn để ý đến ngay cả việc Đào Phò thỉnh thoảng, lúc nghĩ ngợi, theo thói quen, — không phải với riêng tôi, — cứ cho mấy ngón chân tôi — chủ yếu là ngón cái — vào mồm cắn cắn.


Nhưng rồi tôi vẫn bị dứt ra khỏi những trang truyện trinh thám, vì đã xảy ra một việc hết sức lạ lùng.


Tôi chợt nghe có tiếng sụt sịt...


Trong nhà chỉ có hai người, cho nên trong đầu tôi một cách tự nhiên có ngay ý nghĩ ai đang sụt sịt, nhưng hầu như cũng xuất hiện đồng thời với ý nghĩ ấy là một sự phân vân nghi hoặc; và khó có thể nói là hai thứ đấy thứ nào có thứ hạng khẳng định cao hơn.


Bởi vì Đào Phò từ trước tới giờ, kể từ lúc tôi biết y, luôn luôn là một kẻ "khô không khốc"; còn hơn thế, y luôn có một thái độ giễu cợt đầy hài hước và coi thường tất cả những ai — nhất là con trai — có những biểu hiện mà y gộp chung tất tần tật không cần phân biệt vào chung một thứ là "sến".


Nhưng phỏng theo tính chất mà tôi hiểu về tiếng sụt sịt này...


Tôi vội nhỏm ngay dậy, và lom khom nhòm vào mặt y.


Tuyệt không có biểu hiện gì là bối rối (như tôi đã nhẩm tính thế), y đơn giản quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, cái nhìn giống y như những lúc y sắp sửa tâm sự với tôi một điều gì đó "chân tình".


Y tiếp tục sụt sịt, lông mi y ướt sũng và có những màng nước lấp lánh ngẫu nhiên dính ở khoảng giữa những lông mi nằm cạnh nhau, và, kỳ lạ thay, mặt y giàn giụa nước mắt, thậm chí có cả một giọt đọng to ở dưới cằm y, phía bên phải, rồi rụng trúng vào mu bàn chân tôi.


Y cứ nhìn tôi một cách "chân tình" như thế, rồi điềm nhiên đưa bàn tay trái lên úp vào mắt trái, rồi quệt chênh chếch xuống một cái về bên trái, bôi bôi vào sườn áo phía bên ấy theo đà, rồi môi y hơi mím lại, rồi lại giãn ra, bờ môi trên khẽ run run nhếch lên, hai cánh mũi phập phồng, sống mũi hơi nhăn lại, và nước mắt lại túa ra...


Y nấc nhẹ một cái, quay nhìn vào màn hình, rồi thò tay phải lên, lần lượt làm lại những gì tay trái vừa làm...


Tôi vội vàng lấy chân lại, sửa lại tư thế ngồi, rồi chúi người nhòm vào màn hình máy tính.


Y thò tay nhặt hai cái tai nghe — loại nhét vào tai — ở trên mặt bàn kính định đưa cho tôi, nghĩ thế nào lại vứt chúng trở lại trên mặt bàn, nhoai người thêm một tí, giật cái giắc cắm tai nghe ra khỏi máy tính, miết miết lên bảng táp, gõ một cái, tay kia vớ bừa lấy một lọn tóc trên vai tôi, hình như quệt mũi, rồi ngả người về phía sau, tựa thoải mái vào nệm ghế, và tiếp tục sụt sịt...


Y đã xem video trên youtube, và vừa bật lại cho tôi cái video y vừa xem...


(Còn nữa)

Đã có 3 nỗi niềm tâm tư (không tính facebook),

Nhật Linh bi bô...

Cảm ơn Lan Cải nhiều nhiều! :^*

Bao An Angel bi bô...

Trao đổi text link:

Title: Share2Vn - Share Anything
Link: http://share2vn.blogspot.com

Linh Hoàng bi bô...

Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...

Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...