Chương IV. Âm thanh om sòm
Ấn tượng cuối cùng của Graham trước khi ông xỉu đi đã là về một tiếng reo ầm ĩ của những quả chuông. Ông đã được biết về sau là ông đã bị bất tỉnh, lơ lửng giữa sự sống và cái chết, trong gần một giờ. Khi ông lấy lại được những cảm giác của mình, ông đã nằm trở lại trên chiếc giường trong mờ mờ của ông, và đã có một hơi ấm khuấy động ở tim và cổ họng. Bộ dụng cụ đen đen, ông lĩnh hội, đã bị bỏ đi khỏi cánh tay ông, cánh tay đã bị băng. Chiếc khung trắng vẫn còn xung quanh ông, nhưng chất trong suốt hơi xanh xanh lục mà đã gắn kín nó cũng đã được bỏ đi hết. Một người mặc một chiếc áo choàng màu vi-ô-lét thâm trầm, một trong những người mà đã ở trên bao lơn, đã nhìn một cách sắc sảo vào gương mặt của ông.
Cách biệt khỏi đây nhưng dai dẳng cố chấp là một tiếng ầm ĩ của những chiếc chuông và những tiếng động hỗn độn, cái đấy đã làm nảy ra trong trí óc ông bức tranh một số đông người đang la hét cùng nhau. Một cái gì đó đã dường như rơi xuống xuyên qua sự ồn ào này, một cánh cửa bất ngờ đã đóng.
Graham xê dịch đầu ông. "Tất cả chuyện này nghĩa là gì?" Ông đã nói một cách chậm chạp. "Tôi đang ở đâu?"
Ông thấy người tóc đỏ đã là người đầu tiên có biểu hiện với ông. Một giọng nói hình như hỏi xem ông đã nói gì, và đã lặng đi đột ngột.
Người mặc màu vi-ô-lét đã trả lời bằng một giọng nói nhẹ nhàng, nói tiếng Anh với một chút khẩu ngữ nước ngoài, đại khái như thế ít nhất là nó đã có vẻ như thế đối với những vành tai của Người ngủ, "Ông đang hoàn toàn an toàn. Ông đã được mang tới đây từ chỗ mà ông đã ngủ thiếp đi. Ở đây tuyệt đối an toàn. Ông đã ở đây một thời gian — ngủ. Trong một sự hôn mê."
Anh ta đã nói một cái gì đó thêm nữa mà Graham đã không thể nghe, và một cái ống đựng thuốc nhỏ đã được trao tay qua chỗ anh ta. Graham đã cảm thấy bụi hơi nước man mát, một đám sương mù thơm ngào ngạt đã phun lên trán ông trong một thời điểm, và cảm giác nghỉ ngơi của ông tăng lên. Ông khép những con mắt mình trong sự thỏa mãn.
— Khá hơn chứ? — Người mặc đồ màu vi-ô-lét hỏi, khi những con mắt của Graham đã lại mở ra. Anh ta là một người có khuôn mặt dễ chịu khoảng ba mươi tuổi, chắc thế, với bộ râu nhọn hoe hoe, và một cái móc cài bằng vàng ở cổ áo choàng màu vi-ô-lét của anh ta.
— Ừ, — Graham nói.
— Ông đã ngủ say một thời gian. Trong trạng thái hôn mê của chứng bệnh giữ nguyên tư thế. Ông từng nghe? Chứng bệnh giữ nguyên tư thế ấy? Nó có thể có vẻ như lạ lùng đối với ông vào lúc đầu, nhưng tôi có thể cam đoan với ông là mọi chuyện đều tốt.
Graham đã không trả lời, nhưng những từ ngữ này đã đáp ứng được mục đích làm yên lòng của chúng. Những con mắt ông đã đi lần lượt qua từng khuôn mặt của ba người đang đứng gần bên ông. Họ đang nhìn ông một cách lạ lùng. Ông biết ông phải đang ở đâu đó ở Cornwall, nhưng ông đã không thể phù hợp hóa những thứ này cùng với ấn tượng đó.
Một thứ cái đấy đã là trong trí não của ông trong thời gian những khoảnh khắc thức tỉnh cuối cùng của ông ở Boscastle đã trở lại, một thứ đã giải quyết xong và thế nào đó đã sao nhãng. Ông làm sạch lại cổ họng mình.
— Anh đã đánh dây thép cho em họ tôi? — Ông hỏi. — E. Warming, 27, Chancery Lane?
Tất cả bọn họ đã chịu khó lắng nghe. Nhưng ông đã phải lặp lại điều vừa nói. "Nhòe nhòe lạ quá trong khẩu ngữ của ông ấy!" người tóc đỏ thì thầm. “Sợi dây thép à, thưa ngài?" người trẻ tuổi có bộ râu hoe hoe nói, một cách hiển nhiên đã bị bối rối.
— Ông ấy muốn nói là gửi một bức điện tín, — người thứ ba, một chàng thanh niên có khuôn mặt dễ coi tuổi khoảng mười chín đôi mươi, tự động giải thích hộ. Người có râu hoe đã đưa ra một tiếng kêu của sự lĩnh hội. "Ôi kẻ đần độn trong tôi! Ông có thể tin chắc là mọi thứ sẽ được làm xong, thưa ngài," Anh ta nói với Graham. "Tôi sợ là nó sẽ là khó để... đánh điện cho em họ ông. Ông ấy không ở Luân-đôn lúc này. Nhưng đừng phiền lòng về những sự giàn xếp nữa; ông đã ngủ say một thời gian rất dài và cái quan trọng là đã vượt qua nó, thưa ông." (Graham đã kết luận từ này đã là “ông”, mặc dù người này đã phát âm là "giông”.)
— Ồ..! — Graham nói, và trở nên yên lặng.
Tất cả đã rất nan giải, nhưng trông bề ngoài những người trong trang phục là lạ này đã biết họ đang nói đến cái gì. Nhưng mà họ kỳ quặc và căn phòng cũng kỳ quặc. Có vẻ như ông đã ở một chỗ nào đó mới được lập nên. Ông đã có một tia lóe sáng bất ngờ của sự ngờ vực. Chắc chắn chỗ này không phải là gian triển lãm công cộng nào đó! Nếu nó mà như vậy ông sẽ cho Warming một mẩu trí não của ông. Nhưng chỗ này chắc chắn không có đặc tính đấy. Và ở một chỗ triển lãm công cộng ông sẽ không phơi mình ra trần truồng.
Rồi bất ngờ, hoàn toàn đột ngột, ông đã hình dung ra cái đã xảy ra. Đã không có một quãng nhận biết được của sự ngờ vực, không có sự lóe sáng tới tri thức của ông. Đột ngột ông biết là sự nhập định của ông đã kéo dài trong một quãng thời gian rất lớn; giống như là bằng các quá trình nào đó của việc đọc suy nghĩ ông đã diễn giải được sự khiếp sợ trên những khuôn mặt đang nhìn chăm chú vào mặt ông. Ông đã nhìn vào chúng lạ lùng, đầy cảm xúc mãnh liệt. Nó có vẻ như họ đọc những con mắt ông. Ông đã bố trí những bờ môi của mình để nói và đã không thể. Một sự thôi thúc lạ lùng muốn che dấu sự nhận biết của ông đã đi vào tâm trí ông hầu như ngay vào thời điểm sự phát hiện của ông. Ông nhìn xuống đôi chân trần truồng của ông, rồi quan sát một cách im lặng. Sự thôi thúc muốn nói của ông đã đi qua. Ông đã cực kỳ run rẩy.
Họ đã đưa cho ông một chất lỏng màu hồng nào đó có ánh huỳnh quang hơi xanh xanh lục và có vị thịt, và cảm giác chắc chắn của sức mạnh đang trở lại đã tăng lên.
— Nó... cái đấy làm tôi cảm thấy tốt hơn, — ông nói bằng giọng khàn khàn, và đã có những tiếng nói thầm của một sự tán thành lễ phép. Lúc này ông đã nhận biết hoàn toàn rõ ràng. Ông thử nói một lần nữa, và một lần nữa ông đã không thể.
Ông ép cổ họng của ông và đã thử một lần thứ ba.
— Bao lâu? — Ông đã hỏi bằng một giọng nói cân bằng. — Tôi đã ngủ bao lâu?
— Một thời lượng đáng kể nào đó, — người có bộ râu hoe hoe nói, liếc nhanh về phía những người khác.
— Bao lâu?
— Một thời gian rất dài.
— Vâng... vâng, — Graham nói, bất ngờ cáu kỉnh. — Nhưng tôi muốn... Nó là... nó là... bao nhiêu năm? Nhiều năm? Đã có cái gì đó... tôi quên là cái gì. Tôi cảm thấy... bị lẫn lộn. Còn các anh... — Ông thổn thức. — Các anh không cần lảng tránh với tôi. Bao lâu..?
Ông dừng lại, thở không đều. Ông ép hai mắt mình bằng những khớp ngón tay của ông và đã ngồi chờ một câu trả lời.
Họ đã nói bằng những giọng nói nhỏ.
— Năm hay sáu? — Ông đã hỏi một cách yếu ớt. — Hơn nữa?
— Hơn thế rất nhiều.
— Hơn!
— Hơn.
Ông đã nhìn họ và có vẻ dường như là những tên tiểu yêu nào đó đã co kéo những bắp thịt trên gương mặt ông. Ông đã lưu ý vấn đề của mình.
— Nhiều năm, — người có râu đỏ nói.
Graham đã gắng sức chuyển thành tư thế ngồi. Ông chùi một giọt lệ dính ướt từ gương mặt mình bằng cánh tay gầy còm. "Nhiều năm!" Ông lặp lại. Ông nhắm chặt hai mắt, mở chúng ra, và ngồi nhìn quanh mình, từ thứ xa lạ này đến thứ xa lạ khác.
— Bao nhiêu năm? — Ông hỏi.
— Ông phải chuẩn bị để kinh ngạc.
— Nào?
— Hơn cả...
(to be cont.)
Chưa có bạn nào ý kiến ý cò gì cả (không tính facebook).
Giơ tay bi bô phát biểu bằng nick Google, WordPress...
Bi bô bằng nick facebook, Yahoo...