
Ngay sau 1975, có một loạt sách về Miền Nam xuất bản. Tôi nhớ có đọc cuốn bút ký ghi chép nóng hổi của các nhà văn quân đội, trong đó có một bài chê miền Nam cái gì cũng giả, tức là bằng nhựa, thấy lạ lắm. Nào là hoa nhựa, chiếu nhựa, quần áo nilon, đến quả chuối cúng cũng bằng nhựa, thậm chí gạo cũng nhựa luôn. Vài chục năm sau, té ra cái món ấy nó trở thành quá bình thường. Đến cả gạo nhựa, tưởng là nói chơi chơi cho sướng mồm vậy, té ra, thi thoảng chõ này chỗ kia cũng vẫn rộ lên, gạo nhựa, mực khô nhựa, thậm chí trứng nhựa... Hoa này nhiều người bảo giống cái... lồng gà, người bảo cái nơm... Tôi là người rất ghét hoa nhựa. Hoặc chơi hoa thật, hoặc là thôi. Nhưng té ra lại có nhiều người xài nó. Bởi nó tiện, chưa nói chuyện rẻ bởi mua một lần dùng cả mấy năm, mà cái chính là nó tiện. Nên nhiều nhà chơi, nhiều cơ quan công sở chơi. Nhưng, người kỹ, người tinh tế, thì vẫn chơi hoa thật, có khi chỉ là mấy cọng hoa dại thậm chí là cỏ, thả vào cái bình gốm, nó vẫn là... hoa hơn. Sau này phát triển, hoa điện phát triển. Là các bóng điện tí xíu kết thành chùm, người ta mua về kết xung quanh các cây hoa, khiến cho cây mai hay đào ngày tết chẳng hạn, cứ lập lòe lẫn lộn hoa thật hoa giả trông rất buồn cười. Mốt này ở nông thôn...