Lập Trình Viên II (54)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Lúc đó là khoảng gần nửa đêm, đội của anh Kốt-xchi-a (không hiểu sao anh lại sung, hay là được sung, vào đấy, — trực quan, thì trông anh có vẻ "ngoại cuộc" hơn cả) được điều ra bảo vệ chiến lũy ở tận ngoài kia, trên Vành đai Vườn tược, — cứ chạy thẳng vào đại lộ Ka-li-nhin, gặp phố to cắt ngang đầu tiên, đấy là phố Trai-kốp-xki, một khúc của Vành đai Vườn tược.

Mật độ người quanh đây lúc này đã đông hẳn hơn so với hồi chiều, và số người đứng xếp trong các hàng cũng nhiều hơn. Theo tình hình các hoạt động xúc tiến chuẩn bị, và theo các nội dung bàn luận, thông báo, trao đổi, cái nào cũng có vẻ như chính thức, thì cuộc tấn công lẽ ra đã phải diễn ra lúc ban ngày, kiểu gì cũng sẽ được triển khai vào đêm nay. Không ngừng có những tiếng la hét nhộn nhạo và tương đối to vọng vào từ phía con đường nhỏ chạy ngang trước mặt Nhà Trắng, và cứ lúc lúc, ở đó lại nổi hẳn lên những tiếng hô khẩu hiệu đồng thanh, kiểu "Tự do! Tự do! Tự do!.."
Khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, theo thông báo truyền miệng, thì xe tăng đã sắp sửa đến đây, chúng đang di chuyển theo đại lộ Ka-li-nhin, và — tôi không nghe thấy, nhưng nghe nói là — đã nghe thấy tiếng súng nổ.
Tôi vẫn không nghe thấy, nhưng mới vừa nhìn thấy, chênh chếch về hướng cầu Ka-li-nhin, nhưng ở tít đằng xa, có một vầng tròn sáng trưng bay vọt lên, rồi thong thả rơi xuống, lúc gần khuất khỏi tầm nhìn phía dưới, thì để rớt lại trên đường rơi một hai điểm sáng vuốt đuôi, — pháo sáng.
Trong bầu trời, không trung, và mặt đất quanh đây, lúc này, tôi phải thừa nhận là đang tồn tại một sắc thái khủng bố đậm đà như ngấm được vào người, nhưng mặc dù là nó lẫn vào đó, tôi lại phân biệt được tách riêng nó ra, riêng lắm, vì thứ này gây nên một cảm nhận tương phản, và rất không liên quan gì tới tất cả những thứ đang xảy ra khác, — mưa dường như ngớt, nhưng không khí ẩm ướt làm cho ánh sáng hơi mờ mịt, và tiếng nước rơi lách tách, đều đều (thực ra thì không đều đâu — vì mưa nhỏ, — nhưng liên tục và không dứt, nên vẫn làm cho người nghe thấy như vậy), không hiểu từ những vị trí khác nhau và như là không cố định nào, cứ luôn vẳng đến bên tai.
Và còn có một thứ âm thanh đều đều khác, đều đều hơn, nhanh hơn, và to hơn tiếng nước rơi, nhưng không phải bất định từ bốn phương tám hướng, và không độc cô tự tại được như vậy.

"Xin Chúa rủ lòng thương! Xin Chúa rủ lòng thương! Xin Chúa rủ lòng thương!.."

...

"Người đã chiến thắng những đoàn quân hắc ám, đuổi chúng khỏi bờ cõi Nước Nga: mong Người hãy quật ngã luôn mọi kẻ thù hiện hữu và vô hình đang nổi lên chống lại chúng con."

Cầu nguyện.
Lời cầu nguyện được một giọng nam trung ấm áp đọc lên bằng ngữ điệu đều đều hơn, dồn dập hơn, liền lạc hơn, nghe ngang ngang vì hình như người đọc cố giữ nguyên cao độ, và nhấn vào nhiều trọng âm hơn, so với ngôn ngữ nói thông thường, — tại một chỗ ở chân tường Nhà Trắng, có một hình chữ nhật nhỏ, giống một cái khung đã được căng vải để vẽ, nhưng chưa vẽ gì lên, được dựng nằm ngang, nghiêng nghiêng dựa vào tường, cao đến đầu gối; ở mép khung phía trên có hai ngọn nến cắm hai bên chiếu sáng ba khung ảnh Thánh nhỏ dựng dàn hàng ngang giữa chúng; một ảnh nữa cùng cỡ được dựng ở mép khung bên dưới (áp vào vải khung), cạnh ảnh này còn có một ảnh khác nhỏ hẳn hơn; khoảnh sân nền phía trước khung tranh có một ít hoa và nến, trông tương đối lung linh (một phần do nền và cảnh vật đều ướt át) nhưng ít nhiều lộn xộn; các cha cố, chắc là đến từ một nhà thờ nào đó ở gần đây, đã lập một Bàn thờ Chúa.

"Để lại vòng vương miện dễ lụi tàn của Vương quốc Trần Gian, Người đã lựa chọn cuộc sống tĩnh lặng, và vòng vương miện chính đạo bất diệt, để đăng quang trên Vương quốc Thiên Đường: mong Người hãy ban cả cho chúng con, những kẻ đang khiêm nhường cầu xin, một cuộc sống yên ả và thanh bình, và hãy phù hộ cho chúng con trong cuộc hành trình kiên định đến với Vương quốc Vĩnh hằng."

...

"Trước Bàn thờ Chúa, mong Người cầu nguyện cho tất cả những giáo đồ chính thống, và gìn giữ Chúa của họ bằng ơn huệ của Người trên thế gian, trên thể chất, trên đời sống lâu dài và muôn sự thịnh vượng, và chúng con sẽ mãi mãi ngợi ca và kính ngưỡng Chúa Trời ba ngôi rất thánh, Cha và Con và Thánh Thần, bây giờ và mãi mãi và cho đến muôn đời muôn kiếp. A-men!"

Những người tay cầm ngọn nến sáp ong mảnh mai (dài phải hơn gang, nhưng chỉ to bằng ngón tay út) cháy sáng, đang kính cẩn tụ tập trước Bàn thờ Chúa này, có lẽ đều là "giáo đồ chính thống" cả, — cách họ lẩm nhẩm đọc theo bác... mà chắc chỉ chú thôi... chú Cha Cố trẻ (cả mũ lễ, áo thụng, râu, ria, và tóc, đều đen tuyền, trông rất là đẹp trai và tốt bụng), và cách họ đồng thanh ngân nga ở cuối một vài câu, rất là đúng lúc đúng chỗ và đều, như đã qua tổng duyệt.
Với tôi mà nói, "đức tin" từ trước tới giờ chỉ là một khái niệm từ vựng; có sâu hơn chút nào, thì là Phi Long đã kể tôi nghe một ít về Chúa và Phật, — Phi Long có vẻ cũng biết kha khá, nhưng anh không phải người có tín ngưỡng: Chúa và Phật đối với anh, cũng như toán, lý, hóa, sinh, văn, sử, địa, nhạc, họa... đều là kiến thức cơ bản. Đại khái thì tôi thích Chúa hơn Phật, có lẽ vì tôi là người sinh trưởng ở châu Âu, nên "đầu trọc" gây nên ở tôi những cảm nhận có thể nói là trái ngược với những gì đó mà từ bi hỉ xả...
Nhưng giọng đọc đều đều có âm điệu, và ổn định giữa một bối cảnh bất an; vẻ hiền lành, thành kính, và cùng có một sự đồng cảm chung, động tác làm dấu thánh giá, của những người tay cầm nến; chú Cha Cố trẻ, đẹp trai và tốt bụng... tất cả đều làm cho tôi có thiện cảm lắm.
Nên tôi nghĩ ngợi, và những gì đã được hiển thị và cố tìm cho ra lý do gì đó để có thể nối vào với nhau, trong cơ chế suy luận của tôi, là tương đối mù mờ. Tất nhiên tôi hiểu là họ cầu Chúa Trời, hoặc Chúa Giê-xu, hay là những vị đã được phong Thánh nào đó, để các đấng đó phù hộ cho họ, — các đấng này, tùy thuộc môn phái và "hỏa hầu" riêng, đều sở hữu những quyền năng siêu nhiên nhất định nào đó.
Nhưng nếu Chúa phù hộ thật, thì sao những chuyện như chuyện này lại đang xảy ra?.. Hay có thể... bây giờ thì họ cầu, còn trước đây họ đã phạm phải những lỗi lầm nào đó, và chính Chúa lại đang phạt họ?.. Thế thì "phù hộ" đại khái cũng giống kiểu bố đánh, còn con thì vừa khóc vừa xin bố ơi bố đừng đánh con.
Ngay cả thế, thì chuyện bố phạt con này vẫn mù mờ. Phi Long đã kể tôi nghe về Nạn Hồng Thủy, anh bảo quả đất ngày xưa là một quả khác, rồi lúc phạt các con, Chúa đã nghiêng trục của nó đi ba mươi độ, làm cho nước trào lung tung, và quả đất thành ra quả bây giờ.
Nhưng làm thế thì con tốt con xấu gì cũng đều lụt chết ráo, — kiểu một người phạm tội chém cả nhà này, mục đích là để trừ hậu họa, nhưng Chúa mà cũng sợ bị báo thù hay sao? Không thì chả lẽ cả quả đất chỉ có mỗi ông già Nô-ê và một đám cầm thú là đáng được sống?
Mà thế nào cũng được, bất cần hiểu nguyên do, nếu cứ dính vài con vi-rút, là cài lại hết cả hệ điều hành, — thế thì Chúa có khác gì anh Xéc-giô tôi?
Hẳn là Chúa không muốn giống anh Xéc-giô, — lần sau, Chúa không cài lại hệ điều hành, mà điều con trai mình xuống, chuyên để cho vi-rút ăn, thay vì ăn những người khác. Phi Long bảo trong lúc đợi chờ Giu-đa dẫn vi-rút tới ăn mình, Chúa Con, là Chúa Giê-xu, đã phân vân và hoảng hốt vô cùng; sợ đến vãi mồ hôi, Chúa Giê-xu đã gọi cho bố ba lần liền để xin, nhưng không ăn thua.
Lúc đó chắc ngài còn chưa biết là mình có thể phục sinh, mà phục sinh rồi, thì hình như còn ngon hơn...
Nếu thế chẳng thà chết quách!
Nhưng như chúng tôi đây thì liệu có phục sinh được không? Đã đành, về lý mà nói thì chúng tôi cũng đều là con của Chúa cả... Nhưng nói gì nói, con đàn thì làm sao mà bằng được con cầu tự?..
Tôi chợt phì cười, — tôi nhớ có lần anh Xéc-giô chăm chú ngồi nghe Phi Long kể:
— Đến ngày thứ bảy Chúa quyết định nghỉ, nhưng Người chợt nhớ ra là còn một việc phải làm nốt. Người đến bên mép Thiên Đường, ngồi xuống, và đầy sảng khoái, Người bèn ị một bãi to. Thế là trên đời có người Tàu.
Anh Xéc-giô bảo là hồi trước Phi Long có chơi với mấy sinh viên Tàu, — nói gì nói, người Việt người Tàu vốn là giống gần gũi. Có lần đang đú thì đàn bị đứt dây "thứ ba từ dưới lên", Phi Long bèn chạy xuống tìm một bạn Tàu của mình, tên là Thao, — ở chỗ Thao đúng là còn một cái dây đàn mới. Mấy tháng sau, Thao nhắc trả dây đàn, Phi Long đã ngồi đờ đẫn toàn thân ra mất một lúc, y hệt Lã Bố gặp phải Điêu Thuyền. Từ đó — trả dây đàn xong — anh không chơi với các bạn Tàu nữa.
Càng đêm, không khí ở Nhà Trắng càng sặc mùi "trận địa". Những người lớn đều đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chắc mường tượng được là cầm ô thì chiến đấu sẽ bị vướng, nên tôi thấy nhiều người đã thay ô bằng áo mưa. Trẻ con, chẳng vào "biên chế" nào cả, nên loại "đại hiệp" độc lai độc vãng như tôi tự thấy tốt nhất nên làm sợi dây nối một vài biên chế có liên quan, tức là làm liên lạc giữa những người nhà tôi, — theo Phi Long kể, thì cha đẻ của ngành Bưu chính Viễn thông Việt Nam quê anh vốn cũng là một cậu bé liên lạc, tên là Kim Đồng.
Từ lúc đội của anh Kốt-xchi-a ra Vành đai Vườn tược, đã có mấy lần báo động chuẩn bị chiến đấu, làm cho tim trong lồng ngực mọi người — tôi cứ suy từ mình ra thế — nện thình thịch, nhưng rốt cuộc lại toàn là báo động giả.
Khi người ta chờ đợi một điều gì, cho dù đó là điều không nên xảy ra, chỉ cần chờ đủ lâu, sẽ đến một lúc, mà người ta mong nó xảy ra, thậm chí là càng nhanh càng tốt, — không biết những người lớn thì sao, còn tôi quả thật đã có một tâm trạng chính xác là như vậy.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh.
Đằng nào cũng đánh nhau, chẳng thà đánh quách cho xong!
Nhưng đến lúc tôi nhận thấy anh A-li-ô-sa đang phải rất cố để không tỏ ra căng thẳng và bảo hai anh em đi tập hợp nhóm nhà tôi lại, thì vẫn chưa thấy triệu chứng đánh đấm gì thật sự. Lúc ấy đã mờ sáng, trời mưa lưa thưa, tôi bảo anh A-li-ô-sa cứ ở đây, chờ tôi đi gọi mọi người, chạy ù cái xong ngay, vì suốt đêm tôi đã chạy đi chạy lại đến thuộc lòng rồi.
Chưa bao giờ tôi thấy giọng anh A-li-ô-sa lại lập cà lập cập thiếu ổn định như vậy, — anh thông báo với chúng tôi là đội trưởng của anh nhận được tin đã có người hy sinh ở chiến lũy ngoài Vành đai Vườn tược. Lập tức, tất cả chúng tôi đều rơi vào — và đều hiểu là chúng tôi đang cùng ở trong — một trạng thái tâm thần hệt như của anh A-li-ô-sa. Và... tốt nhất là không nói gì thêm, chúng tôi vội vàng kéo ra Vành đai Vườn tược.
Và ở đó chúng tôi đã nhìn thấy một vũng máu.
Chỗ đụng độ nằm cách Nhà Trắng chỉ khoảng hơn nửa cây số, chúng tôi đến nơi quãng hơn sáu, hoặc là gần bảy giờ sáng, trời lúc này mưa nặng hạt, tiếng mưa rơi lộp độp nghe rất rõ ngay cạnh mình; vũng máu nằm kéo dài từ mép lề đường, chênh chếch khoảng ba mươi độ sang phải, loang lổ giống như hình bản đồ thế giới được trải rộng rồi kéo dài thêm ra theo chiều ngang, nên gây cảm giác méo mó rất rõ; màu máu đã khô, nhưng máu ướt, vì trời mưa. Trước vũng máu, khoảng một bước chân về phía lòng đường, có một chiếc khăn tay trắng, với những họa tiết mảnh mai và đường viền đều xanh màu trắc bách diệp, để mở, trên có một bó hoa nhỏ, hai bông, màu tím nhàn nhạt, hình như là hoa cúc, khăn cũng nhỏ nên hoa nằm thò chân ra ngoài mặt đường nhựa.
Cách vũng máu màu anh đào này một quãng, có một chiếc xe bọc thép nằm lệch lạc, trên có bảy, tám người đứng lố nhố; vỏ xe màu xanh quân dụng nhiều chỗ đã cháy thành đen thui; sườn xe phần ngay trên xích sắt bên phải bị tróc cả vệt, hở hết lớp sơn phủ, màu đỏ da cam, ở bên trong; ngay cạnh bánh xích có một cái xô, và những mảnh vải rách ướt sũng và cháy xém nằm vung vãi; những mảnh vải như vậy, và một ít que sắt, còn giắt đầy vào vòng bánh xích ở phía đầu xe, lúc tôi lại gần, thì có một chú lớn đang thò tay giật một miếng vải ra, nhưng không được. Đằng sau xe này có số hiệu tương đối to sơn bằng sơn trắng: 536.
Đại lộ Ka-li-nhin chạy từ trung tâm thành phố ra đây theo hướng từ đông sang tây. Phố Trai-kốp-xki (thuộc Vành đai Vườn tược) chạy từ Quảng trường Khởi nghĩa ở phía bắc xuống, chui xuống dưới đại lộ, chui lên, rồi chạy thẳng tiếp về hướng Quảng trường Xmôn-len, — chỗ chui dưới đại lộ là Đường hầm Trai-kốp-xki.
Đội của anh Kốt-xchi-a tới Đường hầm Trai-kốp-xki đúng lúc từ phía Quảng trường Khởi nghĩa nổi lên nhiều tiếng súng. Những người mới đến, và những người đang ở đấy, đều đổ xô về hướng tiếng súng; rồi họ lại chạy ngược trở lại ngay khi nhìn thấy mười bốn chiếc xe bọc thép đang lừ lừ tiến về phía đường hầm, vừa đi vừa bắn đạn lửa lên trời, — đạn lửa là loại đạn phát sáng và tạo thành vệt đuôi khói dài suốt đường bay, đại loại bộ đội pháo binh có thể dùng loại đạn này để xem vệt đường đạn mà ngắm bắn cho chính xác.
Những chiếc bọc thép này là xe Bê-Em-Pê — không phải Bê-em-vê, — là loại xe chiến đấu của bộ binh, mặc dù được trang bị đến cả tên lửa chống tăng, nhưng nếu gặp phải xe tăng thật của chú Xê-rô-ga gày, thì xe tăng chắc chỉ "bùm" phát, có khi là em đi ngay; nhưng trong hàng "không phải tăng" thì bọn này cũng là hạng thật sự có uy tín: nặng gần hai mươi tấn, được trang bị hỏa lực mạnh, và những khí tài tối tân, chúng đắt tiền hẳn hơn các loại bọc thép thông thường, ngoài tổ lái ba người, thì mỗi xe có thể chở được một tiểu đội bộ binh cơ động khoảng bảy, tám người.
Cho nên giữ nguyên đội hình ngay ngắn, tiếp tục bắn đạn lửa lên trời, trên hai trăm rưởi tấn sắt thép có thể tự động di chuyển ấy cứ lừ lừ chui xuống Đường hầm Trai-kốp-xki, như thể trên đường xuống đấy chẳng hề có mấy chiếc xe bồn phun nước đang cố tình nằm cản trở, cùng với những chướng ngại vật "hạng ruồi" của "quân tự vệ".
Và chú Xê-rô-ga gày thì không có ở trong đường hầm.
"Theo thông tin tác chiến đã nhận được, thì họ sẽ không bắn,.." — chú chỉ huy của anh Kốt-xchi-a có vẻ tin chắc như vậy. Nhưng "không bắn" thì sao chứ, — bắn thì người chết chắc, còn không bắn thì người chặn được xe bọc thép à? Tôi còn nhớ như in cái lắc đầu lặng lẽ của chú Xê-rô-ga gày lúc tôi hỏi chú về chiến lũy chống tăng. Tất nhiên, bọn Bê-Em-Pê này thì không bằng tăng được, nhưng công xuất động cơ của chúng cũng phải bốn, năm trăm sức ngựa, — bao nhiêu người thì mới đủ sức chặn một đoàn xe bọc thép mười bốn chiếc: khỏe bằng cả một đàn sáu, bảy nghìn con ngựa? Vả lại một bên là thịt, một bên là sắt, — đây đâu phải chơi kéo co, hay là đấu txu-mô.
Nhưng những chiến sĩ dân binh bảo vệ Nhà Trắng dường như đã chẳng hề phân vân... hay là chẳng hề cân nhắc, — trong đầu họ, những người đang có mặt tại Đường hầm Trai-kốp-xki, hình như chỉ có mỗi một suy nghĩ đã được khẳng định: họ sẽ chặn xe bọc thép lại để bảo vệ Nhà Trắng.
Và trong số những người ấy, những người không có đạn lửa, không có đạn thường, không có súng, nhưng "sẽ chặn xe bọc thép lại", có anh Kốt-xchi-a tôi, một trong những sinh viên xuất sắc nhất của một trường đại học lớn nhất nhì đất nước.

(Còn nữa)
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 3):
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 2):
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 1):
Truyện "LẬP TRÌNH VIÊN" (Phần I — Đầy đủ):

Julian Assange: Edward Snowden là một trong số chúng ta

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Tới giờ đã là một năm từ khi tôi bước vào đại sứ quán này và tìm được nơi ẩn náu tránh khỏi sự khủng bố.
Như một kết quả của quyết định đấy, tôi đã có khả năng để làm việc trong một sự an toàn tương đối khỏi hoạt động điều tra gián điệp của Mĩ.

Nhưng hôm nay, sự thử thách của Ét-uốt Xnâu-đân chỉ mới vừa bắt đầu.
Hai quá trình chạy trốn nguy hiểm đã có căn nguyên từ thập kỷ trước, cùng với những hệ quả chí tử đối với nền dân chủ.
Sự che dấu bí mật của chính phủ đã được mở rộng trên một quy mô kinh khủng.
Đồng thời, sự riêng tư của con người đã bị tuyệt diệt một cách bí mật.

Một vài tuần trước, Ét-uốt Xnâu-đân đã thổi tiếng còi cảnh báo vào một chương trình đang được tiến hành — dính líu đến cả Chính phủ Ô-ba-ma, đến khu vực hoạt động tình báo, và đến những nhà khổng lồ cung cấp dịch vụ In-tơ-nét — để do thám tất cả mọi người trên thế giới.
Anh ấy đã bị Chính phủ Ô-ba-ma — như một cỗ máy vô tri — kết tội hoạt động gián điệp.
Chính phủ Mĩ đang do thám mỗi người và mọi người trong chúng ta, nhưng người bị kết tội hoạt động gián điệp lại là Ét-uốt Xnâu-đân, vì đã cho chúng ta biết chuyện đó.
Chuyện này đang đạt tới một điểm, nơi mà dấu hiệu của sự xuất chúng và sự hữu ích cho loài người, ở tầm quốc tế, không còn là Giải thưởng Nô-ben, mà là bản cáo trạng buộc tội hoạt động gián điệp của Bộ Tư pháp Mĩ.

Ét-uốt Xnâu-đân là người tiết lộ thông tin thứ tám, bị kết tội hoạt động gián điệp dưới thời của vị Tổng thống này.
Tiến trình xét xử trọng điểm với Brét-li Men-ninh đến thứ Hai sẽ bước sang tuần thứ tư.
Sau bài cầu nguyện về những việc sai trái đã làm với anh ấy, Chính phủ Mĩ đang cố gắng kết án anh ấy tội "giúp đỡ kẻ thù".

Từ ngữ "kẻ phản bội" đã bị vung vãi rất nhiều khắp chung quanh trong những ngày này.

Pút-tin: Cái này chẳng khác gì cạo lông lợn con

5 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Ngài Xnâu-đân quả thật đã đến Mát-xcơ-va.
Với chúng tôi đây là một sự bất ngờ hoàn toàn.
Anh ấy đến như một hành khách quá cảnh. Và anh ấy không cần thị thực, cũng không cần các giấy tờ khác. Anh ấy, như một hành khách quá cảnh, có quyền mua vé và bay đến đâu mà anh ấy muốn.
Anh ấy không vượt qua đường biên quốc gia, nên anh ấy không cần thị thực.
Mọi sự cáo buộc nhằm vào nước Nga là nhảm nhí và bậy bạ.
Anh ấy, là một hành khách quá cảnh, nên cho đến giờ vẫn đang ở trong phòng quá cảnh.
Đặc vụ của chúng tôi chưa bao giờ làm việc với ngài Xnâu-đân và hiện giờ cũng không làm việc.
Liên quan đến khả năng trao trả cho dù là đến chỗ nào, thì chúng tôi có thể trao trả những công dân ngoại quốc nào đó chỉ cho những quốc gia, mà với họ chúng tôi có những thỏa thuận quốc tế tương ứng về việc trao trả tội phạm. Với Mĩ chúng tôi không có một thỏa thuận như thế.
Trên lãnh thổ Liên bang Nga ngài Xnâu-đân, ơn giời, không phạm một tội nào.
Có một nhân vật khác tương tự.
Ngài A-san-giơ...
Người mà người ta cũng đòi trao trả và cũng coi là tội phạm.
Anh ấy, cũng giống như ngài Xnâu-đân, coi mình là người hoạt động bảo vệ nhân quyền.
Và đấu tranh cho việc truyền bá thông tin.
Các vị hãy tự hỏi: cần phải trao trả những người như thế để cho ngồi tù, hay là không cần?


Trong mọi trường hợp thì tôi, nói riêng, thích không phải giải quyết những vấn đề tương tự.
Bởi vì cái này đằng nào thì cũng chẳng khác gì là cạo lông một chú lợn con, — tiếng kêu la thì nhiều, còn lông thì ít.
Thôi để cho ngài Miu-lơ (Giám đốc FBI Mĩ — Người dịch chú thích) và ngài Bót-nhích-kốp (Giám đốc An ninh Nga — Người dịch chú thích) nghiên cứu cách giải quyết vấn đề này.
Tôi hy vọng, việc này sẽ không hề ảnh hưởng đến tính công việc trong mối quan hệ của chúng tôi với Mĩ. Và tôi hy vọng các đối tác của chúng tôi hiểu được chuyện này.
Ngài Xnâu-đân là một người tự do. Anh ấy chọn được điểm đến cuối cùng của mình càng sớm, thì sẽ càng tốt, cho chúng tôi và cho anh ấy.

Người Cá (A. R. Ben-lai-ép)

3 ý kiến, và ý kiến từ facebook

NGƯỜI CÁ
(Ben-lai-ép, A-lếch-xan-đrơ Ra-man-nô-vích)

MỤC LỤC
Chương I: Con Quỷ Biển xuất hiện
Chương II: Âm mưu thâm độc của Du-rít-ta
Chương III: Bác sĩ Xan-va-to
Chương IV: Mưu kế xảo quyệt của Krít-xtô
Chương V: Người-cá Ích-chi-an-đrơ
Chương VI: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Chương VII: Ích-chi-an-đrơ vào thành phố
Chương VIII: Làm quen với Gút-ti-ê-rê
Chương IX: Một người bạn mới
Chương X: Đến trang trại Đô-lơ-rét
Chương XI: Người tù kỳ lạ
Chưong XII: Ích-chi-an-đrơ thoát nạn
Chương XIII: Người cha mới xuất hiện
Chương XIV: Người mất trí thiên tài
Chương Kết: Vĩnh biệt Gút-ti-ê-rê

— Có nghe thấy tiếng hú không? Chắc là nó xuất hiện đấy!
— Tôi chẳng nghe thấy gì cả. — Người thợ quỳ gối lắng nghe và khẽ đáp lại.
Tiếng tù và và tiếng hú lại đột nhiên phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Nghe tiếng đó, người thợ lặn bỗng sụp xuống.
— Đúng là nó rồi! — Anh nói với giọng run rẩy và hoảng sợ.
Đám thợ lặn đã tỉnh giấc. Họ lê tới chỗ có ánh đèn, dường như muốn tìm sự che chở trong những tia sáng vàng vọt của nó. Họ ngồi chen chúc nhau và lắng nghe với vẻ mặt căng thẳng. Tiếng tù và và tiếng người hú từ xa còn vọng lại một lần nữa, sau đó mất hẳn.
— Nó đấy...
— Con Quỷ Biển! — Họ thì thào.
— Chúng ta không thể ở lại đây được!
— Cá mập cũng không đáng sợ bằng...

...

1. Ở một số nơi trên bãi cát ven biển, chúng tôi thấy dấu chân người nhưng hẹp hơn về chiều ngang. Những giấu chân đó từ biển vào rồi lại trở ra. Tuy vậy, đó có thể là dấu chân của một người từ biển vào bằng thuyền.
2. Những tấm lưới chúng tôi được xem có thể đã bị một vật rất sắc cắt đứt. Có thể là lưới đã bị mắc vào mỏm đá ngầm hay những mảnh sắt của tàu thuyền bị đắm.
3. Theo lời kể của những nhân chứng, một con cá heo bị bão xô dạt vào bờ khá xa, nhưng đêm hôm đó có người đã kéo nó xuống biển. Người ta đã phát hiện ra vết chân có móng dài. Chắc hẳn đã có một người đánh cá nhân từ nào đó cứu sống con cá.
Ta đều biết là để trả ơn, dân chài thường cứu cá heo khi chúng gặp nạn. Vết móng chân có thể là vết móng tay người được tưởng tượng thêm ra mà thôi.
4. Con dê có thể do một kẻ tinh nghịch chở đến bằng thuyền và chở sang thuyền khác.

...

Một lát sau người thợ lặn tỉnh lại, nhưng anh ta bỗng kêu rống lên, lắc lắc đầu, thở phì phì, môi trề ra. Đám thợ lặn trên tàu xúm quanh và nóng lòng chờ người bạn kể lại đầu đuôi câu chuyện. Một anh trẻ tuổi lay người bị nạn và hét to:
— Cậu nói đi! Nếu cậu không muốn cho cái hồn vía nhút nhát của cậu lìa khỏi xác!
Người bị nạn quay đầu lại và nói giọng khàn khà:
— Gặp... Quỷ Biển.
— Thế thì nói đi, nói ngay đi! — Đám thợ lặn sốt ruột cùng kêu lên.
— Có một con cá mập đang lao tới. Mình nghĩ nụng "thôi đứt rồi!" Nó há miệng và sắp nuốt chửng mình. Nhưng lại có...
— Cá mập nữa à?
— Không, Con Quỷ Biển!
— Nó thế nào? Nó có đầu không?
— Có. Hai mắt to như hai cái cốc.
— Đã có mắt thì phải có đầu. — Anh thổ dân trẻ tuổi khẳng định. — Nó có tay không?
— Có! Tay nó như chân nhái. Ngón dài màu xanh, có móng và có màng. Toàn thân nó óng ánh như có vảy bạc. Nó lao về phía con cá mập, giơ tay lên đâm. Phập! Thế là máu ở bụng cá phun ra...
— Vậy chân nó ra sao?
— Chân à? — Anh thợ lặn cố nhớ lại. — Hoàn toàn không có chân mà chỉ có một cái đuôi thật lớn...

Download truyện "Người Cá" — Bản đầy đủ (478KB):
Hướng dẫn cách dùng tủ sách của me(): Tủ sách của Chương trình me()

Kết quả bỏ phiếu tín nhiệm 47 quan chức cao cấp (Quốc hội Việt Nam 11/6/2013)

6 ý kiến, và ý kiến từ facebook

(Tín nhiệm thấp thì xếp lên trên)

Danh sách 47 ngườiChức danh Tín nhiệm cao Tín nhiệm Tín nhiệm thấp
Nguyễn Văn BìnhThống đốc Ngân hàng Nhà nước 88194209
Phạm Vũ LuậnBộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo 86229177
Nguyễn Tấn DũngThủ tướng Chính phủ 210122160
Nguyễn Thị Kim TiếnBộ trưởng Bộ Y tế 108228146
Vũ Huy HoàngBộ trưởng Bộ Công Thương 112251128
Hoàng Tuấn AnhBộ trưởng Văn hóa, Thể thao và Du lịch90288116
Phạm Thị Hải ChuyềnBộ trưởng Bộ Lao động - Thương binh và xã hội105276111
Trịnh Đình DũngBộ trưởng Bộ Xây dựng 131261100
Đinh La ThăngBộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải 18619899
Nguyễn Thái BìnhBộ trưởng Bộ Nội vụ 12527492
Huỳnh Phong TranhTổng thanh tra Chính phủ 16424187
Nguyễn Bắc SonBộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông27128177
Nguyễn Thiện NhânPhó thủ tướng Chính phủ 19623065
Giàng Seo PhửBộ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Dân tộc15827063
Vũ Văn NinhPhó thủ tướng Chính phủ 16726459
Cao Đức PhátBộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn 18424958
Bùi Quang VinhBộ trưởng Bộ Kế hoạch và đầu tư 23120546
Hoàng Trung HảiPhó thủ tướng Chính phủ 18626144
Nguyễn QuânBộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ 12330443
Nguyễn Minh QuangBộ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường13330442
Hà Hùng CườngBộ trưởng Bộ Tư pháp 17628036
Nguyễn Xuân PhúcPhó thủ tướng Chính phủ 24820735
Trương Hòa BìnhChánh án Tòa án Nhân dân Tối cao 19526034
Vũ Đức ĐamBộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ21524529
Trương Tấn SangChủ tịch nước 33013328
Nguyễn Văn HiệnChủ nhiệm Ủy ban Tư pháp 21025328
Ksor PhướcChủ tịch Hội đồng Dân tộc 26020428
Nguyễn Sinh HùngChủ tịch Quốc hội 32813925
Tòng Thị PhóngPhó chủ tịch Quốc hội 32214524
Trần Đại QuangBộ trưởng Bộ Công an 27318324
Nguyễn Hòa BìnhViện trưởng Viện Kiểm soát nhân dân Tối cao 19826923
Huỳnh Ngọc SơnPhó chủ tịch Quốc hội 25221722
Phan Xuân DũngChủ nhiệm Ủy ban Khoa học23423522
Phạm Bình MinhBộ trưởng Bộ Ngoại giao 23823321
Đào Trọng ThiChủ nhiệm Ủy ban VH GD - Thanh thiếu niên và Nhi đồng24123219
Phan Trung LýChủ nhiệm Ủy ban Pháp luật 29418018
Nguyễn Thị NươngTrưởng ban Công tác đại biểu 29218317
Nguyễn Văn GiàuChủ nhiệm Uỷ ban Kinh tế 27320415
Nguyễn Thị Kim NgânPhó chủ tịch Quốc hội 37210414
Nguyễn Thị DoanPhó chủ tịch nước 26321513
Uông Chu LưuPhó chủ tịch Quốc hội 32315513
Phùng Quang ThanhBộ trưởng Bộ Quốc phòng 32314413
Nguyễn Hạnh PhúcChủ nhiệm Văn phòng Quốc hội 28619412
Phùng Quốc HiểnChủ nhiệm Ủy ban Tài chính Ngân sách 29118911
Trần Văn HằngChủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại 2532299
Nguyễn Kim KhoaChủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng An ninh 2672159
Trương Thị MaiChủ nhiệm Ủy ban Về các vấn đề xã hội3351516

Trích: BỘ CHÍNH TRỊ
(Tín nhiệm cao thì xếp lên trên)

Danh sách Bộ Chính TrịChức danh Tín nhiệm cao Tín nhiệm Tín nhiệm thấp
Nguyễn Thị Kim NgânPhó chủ tịch Quốc hội 37210414
Trương Tấn SangChủ tịch nước 33013328
Nguyễn Sinh HùngChủ tịch Quốc hội 32813925
Phùng Quang ThanhBộ trưởng Bộ Quốc phòng 32314413
Tòng Thị PhóngPhó chủ tịch Quốc hội 32214524
Trần Đại QuangBộ trưởng Bộ Công an 27318324
Nguyễn Xuân PhúcPhó thủ tướng Chính phủ 24820735
Nguyễn Tấn DũngThủ tướng Chính phủ 210122160
Nguyễn Thiện NhânPhó thủ tướng Chính phủ 19623065

Lập Trình Viên II (53)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Nhưng hẳn là trên đời sẽ chả có vị Chỉ huy Sư đoàn nào dạy chú Xéc-gây nói tiếng mẹ đẻ, còn ông En-txin thì có bao giờ lại coi chú như là em ruột chứ? Có điều nếu tôi cãi Phi Long, hay A-nhi-a, hay thậm chí cãi cả đôi, thì tệ nhất cũng chỉ đến dỗi nhau là cùng, mà dỗi đương nhiên cũng rất tạm thời thôi. Còn chú Xéc-gây thì khác đấy, — sai một li ở đây, có thể đi thẳng ra tòa án binh... mà cục diện này, nếu là trong phim, thì một loạt đạn bắn hạ ngay tại chỗ sẽ là một thực tế hiện hữu hẳn hơn.

Tôi không biết chú Xéc-gây đã nghĩ những gì, và chú có phải do dự nhiều không; tôi cũng hoàn toàn không hình dung được nếu là tôi thì tôi sẽ phải làm sao; nhưng buổi tối, lúc chú đã cho sáu chiếc xe tăng của mình đến trấn giữ các vị trí trọng yếu để bảo vệ khu vực Nhà Trắng, tôi đã tin chắc là tôi cũng sẽ làm như vậy.
Hôm ấy về nhà tôi trên phố, ai nấy gọi điện về nhà xong, A-nhi-a còn nhấp nhổm mấy lần, định về ký túc xá, đến nỗi anh A-li-ô-sa xuýt nữa đã làm ầm lên, chị mới thôi; một lúc, chị gọi về nhà Xvét-ka, dặn dặn dò dò tương đối lâu, — hai người họ, nhà đều ở gần trường. Rồi chắc đã phần nào yên tâm về "ký túc xá", chị với Vê-rôn-na mới vác cái túi du lịch "bảo bối" to bát xụ đi khắp quanh khu nhà tôi, và quyên về được một túi "căng-tin" đầy ự.
Và anh A-li-ô-sa, cả Vê-rôn-na nữa, đã bàn chuyện "trực chiến" ban đêm; nhưng Hội nghị Bình Than lần này, chưa ai hô "Sát Thát!", cũng chưa có ai kịp bóp nát quả cam nào, thì mọi định hướng chiến lược đều đã bị cắt ngang bởi tiếng ngáy hồn nhiên của anh Xéc-giô, — rõ thật "Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài", thật khó mà phản đối lại một "tiếng lòng" chân tình đến nhường ấy, cho nên tất cả cùng đồng thuận ngủ ở nhà.
Nhưng "tâm chi thanh" chân tình thì chân tình thật, nhiều khi không hẳn đã phải là theo khát vọng của chính người ta, — sáng hôm sau, anh Xéc-giô có lẽ đã là người phải chịu tiếc nuối sâu xa nhất.

Thúy Kiều là chị Thúy Vân,
Từ Hải thích nhất là chân Thúy Kiều.

Anh Xéc-giô của tôi thì thích nhất là đàn đúm dã ngoại, và trong khung cảnh ngái ngủ, tương đối mịt mờ và ướt át của buổi sớm tinh mơ, thì khó thể không nhận ra những dấu tích quen thuộc quanh khu vực Nhà Trắng, — đã có những đám "bập bùng" suốt cả đêm.
Tôi đang định trêu anh Xéc-giô một câu, thì Vê-rôn-na — đang đi bên phải, trước tôi một chút — bỗng đột ngột lùi một bước chênh chếch, tay trái quờ ra, gần như vịn vào tôi; người như Vê-rôn-na không phải dễ hốt hoảng, nên tôi nắm lấy cánh tay chị, bước vượt lên, và... rất cố gắng để không lặp lại những gì chị vừa mới làm.
Đó là mép ngoài của một "bức tường" hơi nghiêng nghiên và chênh chếch, chỗ cao nhất phải quá đầu, được dựng lên bằng những tấm tôn, sắt gỉ, mặt bàn, đứng được nhờ những que chống xiêu vẹo và đa chủng loại; tường dựng chếch khoảng phần ba góc vuông và mép tường bên trong nép vào chân tòa nhà, tạo thành một phần diện tích "kín đáo", phía mở ra ngoài của diện tích này được che chắn sơ sài và mang tính "quy ước", bằng vài thứ bao tải, cánh tủ gãy, thanh gỗ gác nghiêng nghiêng, còn chỗ tôi đang đứng — chỗ hở giữa hai "bức tường" trên — là "cửa".
Trong "nhà", có sáu... bảy người nằm bất động, mắt nhắm nghiền.
Đấy là suy nghĩ của tôi đã tự khẳng định theo tác động của hiện trạng, vì thực ra tôi chỉ nhìn thấy hai cặp mắt nhắm nghiền, — có hai người nằm nghiêng, còn lại đều nằm sấp, chen chúc, trên những gì đó giống như những tấm xốp trắng dày khoảng mươi phân và phẳng, được lót dưới đất rồi phủ một cách vá víu những tấm vải rách nhưng thuộc loại vải dày và tương đối rộng lên trên; người nằm ngoài cùng, mặc áo gió vải bóng màu chì thẫm và quần âu màu tro, ngoại trừ nửa cánh tay phải gập vào thì nằm sấp thẳng và ngay ngắn như đã được sắp xếp và chủ ý cân chỉnh, hai chân đi dày da vàng nhạt có vẻ xịn nhưng cũ rích và đã giẫm bừa vào bùn, chĩa thẳng vào chân tôi, gần chính xác như tôi bây giờ bước lên một bước dài, rồi đứng nghiêm và đổ sấp người xuống.
Tôi còn đang á khẩu thì có thứ gì động đậy. Vội lắc nhẹ đầu một cái... tôi thở phào, — một người nằm giữa đám, áo khoác pha ni-lông màu đen dài trùm mông, hai ống quần bò bạc phếch và bẩn nhét vào trong hai cổ giày cao của đôi dày da đen đế to tổ bố, đang chống cùi tay nhổm dậy, đầu tóc đen và bù xù, dài và hơi quăn, ngọ ngoạy bên này, bên kia, rồi lại loay hoay nằm sấp xuống gần y nguyên như cũ: các chiến sĩ tự vệ Nhà Trắng sau một đêm dài "bập bùng" trực chiến, hẳn mới đặt mình chợp mắt chưa được lâu.
Người nước tôi hình như có xu hướng thích nằm sấp ngủ, — cả tôi, anh A-li-ô-sa, anh Kốt-xchi-a, và nhất là anh Xéc-giô đều hay nằm ngủ kiểu này, không giống Phi Long: tôi chưa thấy anh nằm thế lần nào.
Được cái, "Người vui cảnh có buồn lâu bao giờ?", anh Xéc-giô không phải loại người buồn lâu, và buổi sáng hửng thêm một chút, thì không khí "dã ngoại" — có thể nói là — sôi nổi đã quay ngay trở lại Nhà Trắng.
Theo mật độ hiện có và tốc độ kéo đến, thì người sẽ đông hẳn hơn hôm qua, và không biết có phải vì ở chân tòa Nhà Trắng — tức là "bên mình" — đã xuất hiện thêm những chiếc xe mặc dù nhỏ thôi, còn không to bằng một chiếc xe tải, nhưng đúng là xe bọc thép, có nòng pháo hẳn hoi, quanh xe có những người lính mặc kiểu quân phục nhìn cũng thấy ngay là rất "tinh nhuệ", hay không, mà hôm nay trông ai cũng vui vẻ hẳn hơn, và cười nhiều, chứ không băn khoăn, đăm chiêu, ngơ ngác, bất an, hớt hải... như hôm qua.
Tôi hỏi, và biết được những chú bộ đội — nhiều chú đang phì phèo thuốc lá — mặc đồ rằn ri và còn đeo trên mình những thiết bị gì đó lỉnh kỉnh trông rất là ác chiến kia là lính dù thuộc sư đoàn dù 106 do thiếu tướng Lê-bét đích thân dẫn đến đây, — nếu lính dù đúng là kiểu ở trong phim hành động... trước khi kịp "chỉnh đốn" ngay lại suy nghĩ này, thì trong tôi đúng là đã có mong muốn được xem họ đánh nhau thật ở đây.
Sau một ngày đêm cố thủ, và không xảy ra chuyện gì đáng kể cả, xem ra đã có một tiếng thở phào trong tất cả mọi người, — theo biểu hiện mà nói, thì tâm trạng chung hoàn toàn có thể diễn tả bằng một từ "nhẹ nhõm", và không ai có vẻ sợ cả. Tôi cũng vậy, — có cái gì đó, không biết vì sao, nhưng đúng là giống như "mọi chuyện đã qua".
Nhưng người đông, thì dù có cùng tâm trạng, cách bày tỏ bằng hành động cũng sẽ theo những chiều hướng khác nhau. Cho nên trong lúc A-nhi-a vừa quệt mồ hôi trán vừa liên tục cắt thịt cắt bánh và xếp chúng vào nhau làm bút-te-brốt tại một điểm dịch vụ căng-tin; còn Vê-rôn-na quanh quẩn gần đấy, túc trực một vỏ hộp sắt tây tròn to, luôn mồm cảm ơn những người đã bỏ tiền vào, lúc nào tiền dềnh lên gần đến miệng hộp, thì lại cầm cái vỏ bình cô-ca loại một lít rưỡi ấn lên để đằm chúng xuống; thì có những người đã về nhà lôi ở đâu ra những chiếc áo khoác dài tre-rkết-xka với những ống tuýp để đựng thuốc súng gắn dọc áp sát liên tiếp vào nhau, thành hai băng ở hai bên ngực, những chiếc mũ lông to bè ra ở phía trên theo chiều ngang, thậm chí cả dao găm dài nghêu đút trong vỏ chạm trổ hoa văn đeo lủng lẳng ở thắt lưng, rồi đóng nguyên cả bộ như thế vào, trông chả khác gì những thủ lĩnh cô-dắc thực thụ, cầm thêm lá cờ ba vệt trắng, xanh da trời, đỏ, rồi cứ đi vòng vòng khắp quanh tòa nhà, — chắc họ là nghệ sĩ, tôi đoán thế. Trong lúc anh Xéc-giô hăm hở dán một cái tranh rộng cả mét, nền đỏ tuyền, trên có hình bóng đen của một thứ trông giống như cái dương vật, cũng chả cách điệu nữa, lên tường — mặt sau — Nhà Trắng, rồi bặm môi viết nguệch ngoạc chữ "I-a-dốp" lên cái hình kia, ngay bên cạnh đấy đã có một bức khác đúng như thế, nhưng chữ là "I-a-nai-ép", — ông này là Phó Tổng Thống Liên Xô, còn ông I-a-dốp là Bộ Trưởng Quốc phòng, đều là thành viên của cái ủy ban gì đó về tình trạng đặc biệt, mà ông En-txin đã tuyên bố là bất hợp pháp kia (chả là tiếng nước tôi, "thành viên" và "dương vật" là hai nghĩa khác nhau của cùng một từ), — thì cách đấy mười lăm hai mươi bước chân, tiếng đàn ban-giô, kèn tờ-rom-pét, và loại kèn ba-rít-tông gì đó dùng để đệm bè trầm, bỗng rộn ràng vang lên: các nhạc công đường phố đã kịp kéo cả dàn (chắc là) thẳng từ phố A-rờ-bát qua đây.
Và có một hoạt động vẫn nhất quán suốt từ hôm qua tới giờ: xây dựng chiến lũy, — hôm nay, đã có nhiều mảng gạch và đá lát nền ở chỗ này, chỗ khác được cậy lên và khuân đến để gia cố các chiến lũy, cũng có thể để xếp sẵn ở đấy, làm "củ đậu bay".
Không khí vui tươi nhộn nhịp này tiếp diễn được hết buổi sáng; đến đầu giờ chiều, trời vẫn âm u, ẩm ướt, và yên ả, nhưng tất cả mọi người đều đã chuyển sang tâm trạng phấp phỏng chờ đợi một cơn bão lớn, — Nhà Trắng sắp bị tấn công.
Tin này đã được lan truyền với đầy đủ đặc trưng của một thông tin chính thức.
Tại một trong những cánh cửa mở vào tòa Nhà Trắng có một chú mặc đồ công an, thắt cà-vạt hẳn hoi nhưng không khoác áo ngoài, và rất là lỉnh kỉnh — bao súng lục ở hông, một khẩu AK quàng trên vai phải, lại còn một cái xà-cột có quai đeo to bản khoác chéo qua người, cũng từ bên vai phải, đè cả lên cà-vạt, — đứng canh chừng; tôi vội lại gần (vì vừa nghe tin tấn công) thì thấy chú này trẻ măng và thư sinh như một nghiên cứu viên, đeo kính cận, và đeo hàm thiếu úy; tôi chưa kịp hỏi gì chú thì đã nghe lao xao từ sau lưng:
— Có biết lúc nào bắt đầu tấn công không cậu? — Có mấy bác lớn hơn cũng đang lại gần.
— Chỉ có thông tin như thế, — chú công an khẽ lắc đầu, — chính xác và cụ thể hơn thì không.
— Có tin gì về việc họ đang điều quân cận vệ tới đây không?
— Không, không có tin gì cả.
— Các cậu sẽ theo lệnh ai?
Chú công an, không biết là vô tình hay hữu ý, đã nhìn thẳng về phía trước, trong tư thế nghiêm, như đứng chào cờ, rồi nói như không phải đang nói chuyện với người khác, mà đang đọc lời tuyên thệ:
— Theo lệnh của Chính Phủ Nga.
Lúc chú nói câu này, tôi mới nhìn thấy khẩu AK của chú, băng đạn được quấn băng dính nhựa màu trắng, trên có viết chữ màu mực xanh: "Của chúng ta".
Có những điểm dịch vụ mới mọc lên, — na ná như căng-tin của A-nhi-a, nhưng trên tường, cao hơn đầu người, có dán những tờ giấy trắng, trên vẽ một dấu cộng to và đậm màu đỏ. Tại một điểm như thế, tôi được một cô béo, tóc cắt ngắn, đeo kính cận, mặc váy và khoác áo gió, phát cho một cái khẩu trang to bằng vải xô trắng, đã được tẩm nước xô-đa, thấy bảo là dùng để phòng lựu đạn cay; tôi hỏi cô béo:
— Cái này chống được khói cay à cô?
Cô nhìn tôi, cười lành lành:
— Làm sao cô biết được?
Bữa tối, không thấy anh Kốt-xchi-a về chỗ tập kết, và có vẻ như ai cũng tránh không nhắc đến cuộc tấn công sắp xảy ra; tôi hình dung là không ai muốn nói đến chuyện "lui quân" về nhà cả, và trong mỗi người — cũng như tôi — đều quẩn quanh một tia hy vọng là "cuộc tấn công" ấy dù sao cũng sẽ chỉ là tin đồn.
Đêm.
Cuộc tấn công mà chúng tôi đã chờ đợi suốt cả buổi chiều vậy là vẫn chưa xảy ra.
Mưa nhiều hẳn, có thể nghe thấy tiếng nước rơi, và tiếng nước đã đọng vào đâu đó rồi mới rơi, mọi người lại giương ô lên lố nhố; trong bối cảnh nhộn nhạo theo kiểu nghiệp dư, được chiếu sáng lấp loáng một cách không chủ ý, chủ yếu là ánh sáng hơi vàng vàng hắt từ trong tòa nhà ra, cộng thêm — có lẽ chỉ là cảm giác được chiếu sáng bởi — ánh sáng từ những cột đèn cao áp ở mãi ngoài đường, tôi đã nhìn thấy anh Kốt-xchi-a.
Gày gày, và cao dong dỏng, chiếc áo gió thể thao màu ghi sáng quen thuộc cùi tay đã gần sờn nhưng chính hiệu nai-ki phéc-mơ-tuya kéo kín một nửa, hở ra ngực áo và cổ áo sơ-mi ca-rô "trắng — xanh chì", anh Kốt-xchi-a tôi đang đứng rất nghiêm chỉnh trong một hàng các anh khác, ở ngay trước (bên trong) cái chiến lũy — đã to cao hẳn và có nhiều thanh gỗ lực lưỡng hơn so với hôm trước — của anh Nhi-ka-lai; có một anh (hoặc chú) to cao vạm vỡ, mặc bộ quần áo hệt như của anh Nhi-ka-lai, nhưng mặt mũi giống trong phim hành động hơn, tóc vàng húi cua, tay đeo một cái đồng hồ kim loại to và sáng lấp lánh, đang đi đi lại lại phía trước (dọc theo) hàng người họ. Nhìn thấy tôi, anh Kốt-xchi-a gật gật đầu và cười mép.
— Tôi báo trước, chuyện này có thể rất nguy hiểm. — Chú to cao vừa thong thả nện cồm cộp gót giày da cao cổ, vừa nói, cũng thong thả, không to, nhưng dõng dạc. — Mục đích: không để cho xe bọc thép tiến về Nhà Trắng.
— Những chiến lũy ngoài đó, chỉ cần họ quay nòng vào nổ một phát, thì tanh bành ngay. — Người đứng ngay cạnh, bên trái anh Kốt-xchi-a lên tiếng; anh này chỉ cao đến mắt anh Kốt-xchi-a, cũng mặc áo gió, nhưng không phải gió thể thao, và là loại áo nội địa, sáng màu hơn áo anh Kốt-xchi-a, có hai túi ngực to hình hộp có nắp vuông, vạt áo phanh hẳn ra; căn cứ vào cách nói mà đoán, thì chắc anh phải biết chuyện "tanh bành" này thật.
— Theo thông tin tác chiến đã nhận được, thì họ sẽ không bắn, cho nên chúng ta chỉ cần giữ chân họ lại thôi, giữ lại bằng mọi cách; để làm thế cần phải có các chai xăng, và mọi người đừng quên mang theo giẻ rách. — Chú chỉ huy giải thích. — Còn bây giờ: Bên phải, quay!
— Xin lỗi... anh!
Đấy là anh Kốt-xchi-a của tôi, — chú chỉ huy vừa hô "quay!", Kốt-xchi-a bèn quay sang trái, và vòng quay thì không được gọn gàng cho lắm, nên va nhẹ vào anh "tanh bành", anh kia cười khẽ.
— Đi đều, bước! — Chú chỉ huy không rõ là có cười tí nào không, nhưng có vẻ chú đã chờ anh Kốt-xchi-a quay lại cho đúng hướng, rồi mới ra lệnh, nhưng bằng một ngữ điệu tương đối nhẹ nhàng. — Phải nhanh lên một chút, các đồng chí, bọn xe tăng cũng đang chuẩn bị xuất phát.
Lúc đó là khoảng gần nửa đêm, đội của anh Kốt-xchi-a (không hiểu sao anh lại sung, hay là được sung, vào đấy, — trực quan, thì trông anh có vẻ "ngoại cuộc" hơn cả) được điều ra bảo vệ chiến lũy ở tận ngoài kia, trên Vành đai Vườn tược, — cứ chạy thẳng vào đại lộ Ka-li-nhin, gặp phố to cắt ngang đầu tiên, đấy là phố Trai-kốp-xki, một khúc của Vành đai Vườn tược.

(Còn nữa)
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 3):
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 2):
Truyện "Lập Trình Viên II" (Phần II — Chương 1):
Truyện "LẬP TRÌNH VIÊN" (Phần I — Đầy đủ):

Pút-tin: Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kết thúc

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Một trong những sự kiện quan trọng nhất trong tân lịch sử của nước Nga một lần nữa lại có liên quan với môn múa ba-lê
Trong thời kỳ Xô Viết của lịch sử nước Nga, múa ba-lê cùng với vũ trụ và khúc côn cầu đã thuộc trong số những lĩnh vực mà họ xứng đáng được coi là những người đứng đầu thế giới.
Sau các sự kiện năm 1991, khi mà trong triều đại ngắn ngủi của Ủy ban Quốc gia về Tình trạng khẩn cấp, người ta đã kịp phát nhiều lần trên truyền hình vở "Hồ Thiên Nga", thì múa ba-lê đã trở nên có mối liên hệ với những biến động chính trị nghiêm trọng của nước Nga.
Những sự kiện ngày 6 tháng 6 năm 2013, rất có thể, sẽ củng cố thêm cho nghệ thuật múa này danh tiếng là điềm báo trước của những sự kiện mang tính thời đại.
Vào buổi tối hôm đó, Tổng Thống Nga Vla-đi-mia Pút-tin, lần đầu tiên sau một thời gian dài, đã xuất hiện trước công chúng cùng với vợ ông, bà Lút-mi-la Pút-tin-na, — hai vợ chồng đến Cung Quốc gia Krem-linh xem vở ba-lê "E-xmê-ran-đa".
Tổng Thống và vợ rời khỏi phòng ba-lê sau hồi thứ nhất, và xuất hiện trước ống kính truyền hình, đưa ra một thông báo, tương tự như phát súng của chiến hạm "Rạng đông" — vợ chồng Pút-tin sẽ giải tán cuộc hôn nhân của mình.
Lý do chia tay, theo lời hai vợ chồng, là vì công việc của Tổng Thống, thứ mà thực tế đã chiếm hết thời gian của ông. "Bọn trẻ đã lớn, chúng tôi hầu như không nhìn thấy nhau, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình," — Pút-tin và vợ, giờ đã thành vợ cũ, giải thích tóm tắt.
Muộn hơn, phát ngôn viên của Tổng Thống, Đmi-tờ-ri Pê-xkốp, đã làm rõ thêm, là thủ tục ly dị chính thức của nhà Pút-tin vẫn chưa được thực hiện. Pê-xkốp cũng nói, là ông không biết, vợ cũ của người đứng đầu nhà nước, tiếp theo sẽ dự định sống ở đâu.
"Đây đã là quyết định chung của chúng tôi, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kết thúc", — người đứng đầu nhà nước nói.
Đến lượt mình, Lút-mi-la Pút-tin-na cho biết, rằng đấy là "cuộc ly hôn văn minh". "Tôi không thích bị nhiều người để ý đến, và các chuyến bay thì hơi rắc rối đối với tôi. Chúng tôi rất yêu bọn trẻ, tự hào về chúng, và thường xuyên gặp chúng," — bà nói. Và như Vla-đi-mia Pút-tin đã làm rõ thêm, tiếp tục chủ đề con cái, "nền giáo dục các cháu nhận được ở nước Nga và luôn sống ở nước Nga." — (từng có tin đồn, là một trong các con gái của Tổng Thống đã định cư ở Hà-lan). "Chúng tôi sẽ vẫn mãi mãi là những người rất gần gũi. Tôi thật cảm ơn Vla-đi-mia Vla-đi-mia-rô-vích, vì ông ấy ủng hộ tôi." — Lút-mi-la Pút-tin-na nhấn mạnh.
"Theo cách nhìn của tôi, trên chính trường hôm nay, có những lập trường, mà được giả thiết là phải che dấu mọi chuyện tới cùng. Thực chất, dám sử xự một cách ngay thẳng và như một người đàn ông, ra đi và không trách cứ thê tử, và làm mọi chuyện theo một cách văn minh, chân tình và công khai — đấy là lập trường của một chính trị gia mạnh mẽ. Cách sử xự này nói lên tính cách của ông ấy là một người sẵn sàng nói chuyện với người khác", — nhà bình luận A-bda-lốp (Tin tức RIA) nói.
A-bda-lốp cũng lưu ý lại, là Thủ Tướng Đức Angela Merkel cũng đã đưa ra một quyết định tương tự. "Tình hình trên thế giới đã trở nên cởi mở hơn, cử tri đánh giá cao sự ngay thẳng." — A-bda-lốp nói thêm.
Theo các nhà phân tích, chuyện này sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng đến chỉ số tín nhiệm của ông Pút-tin. "Đời sống riêng tư có một phần trọng số không lớn, trong các bảng chỉ số đánh giá bầu cử nó chiếm một phần trăm không lớn." — A-bla-dốp kết luận tóm tắt.
Vla-đi-mia Pút-tin và Lút-mi-la Pút-tin-na cưới nhau ngày 28 tháng 7 năm 1983. Lút-mi-la Pút-tin-na, theo chuyên môn được đào tạo, là một nhà ngữ văn. Gia đình có hai con gái — Ma-ri-a (sinh năm 1985) và Ê-ka-tê-rin-na (sinh năm 1986 ở Cộng hòa Dân chủ Đức).