LẬP TRÌNH VIÊN (22)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook






Thế hệ này, rõ là khác nhiều so với chúng ông ngày xưa. Hai cô gái, một cô có vẻ lành lành, lúc ở sân ga, chỉ đứng nhìn nó cười cười, vẻ bịn rịn lắm, còn cô kia thì đã đeo cứng lấy cổ nó, chúng còn thơm nhau vào môi.


Trên bìa ba tập sách vật lý được dùng làm tài liệu giảng dạy chính ở trường Phi Long và nhiều trường khác, ngay bên cạnh tên thày Đét-lam là tên "A-vôn-xki". Thày A-vôn-xki là chủ nhiệm khoa Vật lý trường Đại học Tổng hợp ở thành phố này. Thày A-vôn-xki rất tâm đắc với hệ thống thư viện ở trường bạn, nên đã sốt sắng đề xuất việc này với giám hiệu ở trường mình. Xét về thời gian, về xu thế, đây quả nhiên là một đề xuất đúng lúc, đúng chỗ, mặc dầu ít nhiều có vẻ mang tính ngẫu nhiên, cả về quá trình, cả về xuất phát điểm nơi đề xuất là khoa Vật lý. Khi vấn đề được nhà trường đặt ra một cách công khai, thì gần như đã chỉ có một phát sinh duy nhất: Không có lẽ nào lại đi bê nguyên giải pháp có sẵn của trường khác về?


Cho nên hội thảo kiểu này, thực ra chỉ cần để một hai đứa, cùng lắm là cả nhóm học trò cứng cựa kia đi là được, nhưng thày A-vôn-xki ở đây, nên thày Đét-lam lại cũng không thể không đi. Đấy là lúc đầu ông đã nghĩ đơn giản thế, giờ ông mới hình dung rõ ràng hơn, là đã thực sự là may là ông đã ở đây...






Trường lớn không phải cứ tự nhiên gọi là lớn. Người giỏi không phải cứ tự nhiên gọi là giỏi. Theo kiểu trên tàu của Phi Long, chắc nó sẽ bổ xung: "Gái đẹp không phải cứ tự nhiên gọi là đẹp".


Và nếu đẹp thật, thì dù có muốn hay không muốn, có tiết chế hay không tiết chế, thì kiểu gì cũng không thể tránh được vài nét kiêu xa.


Không nhọn thì đã chả phải kim, còn đã là cái kim, nếu phải tiếp xúc nhiều với những đồ vật khác, trước sau gì cũng có lúc nó đâm vào những vật đấy, muốn tránh cũng chả được. Có chăng chỉ còn lại một chút mơ hồ tí ti là còn hàm chứa giá trị phân biệt, — nếu như vẫn muốn phân biệt, — là đấy là cái kim chủ động đâm vào vật khác, hay là vật khác phi vào đầu cái kim và nó không tránh, — không muốn tránh hoặc không tránh kịp, — thế thôi.


Và gần như cũng có thể khẳng định một cách chắc chắn luôn là trong suốt cuộc đời của một cái kim, kiểu gì cũng sẽ có lúc nó chủ động đâm vào vật khác. Cái đấy cũng chả tránh được.


Trường lớn, kiểu gì cũng sẽ có kiêu binh...






Ông vẫn tiếp tục giải thích vấn đề và đã định đưa tay đặt lên cánh tay đang để trên mặt bàn của anh chàng học trò, thì biết là không còn kịp.


Đèn hội đàm chỗ Phi Long đã bật đỏ lừ.


Mi-cờ-rô cong vào chỗ ngồi, bình thường chỉ cần ngồi nói, nhưng anh chàng đã đứng hẳn lên, hai chân hơi lùi lại phía sau, đẩy cái ghế ra một đoạn, hai tay hơi doãng ra, hai cánh tay thẳng, hai bàn tay áp xuống mặt bàn, những ngón tay xòe rộng, bấm xuống, nổi gân xanh.


"Thế nào thày dạy Vật lý lại đi giải thích cho thày Toán tính về mô hình tính..." Hai người thày đeo kính trắng, đạo mạo kia đã nói như vậy, và cười.


Lúc cậu học trò đứng lên thì ông dừng lời, và mọi người ở trong phòng lúc đấy đều hướng cái nhìn về phía anh ta.


— Thày Đét-lam vừa giải thích chi tiết về cấu trúc hệ thống tính toán song song; em đã trực tiếp tham gia phát triển một hệ thống như vậy, sử dụng nguồn lực mạng máy tính cá nhân để giải quyết bài toán thư viện đang được đề cập ở đây. Em đã dự định sẽ bổ sung thêm một số chi tiết cụ thể trong quá trình triển khai để quý trường tham khảo, nhưng... theo như mức độ trao đổi ở hội thảo hiện tại, em thấy là không còn cần thiết. Một cách đơn giản hơn, em nghĩ chuyện này đến đứa trẻ con thò lò mũi xanh nó cũng hiểu, là phần mềm chạy nhanh thì tốt hơn phần mềm chạy chậm. Có thày nào có ý kiến ngược lại không ạ?


Nói đến đấy thằng học trò ông liền liếc mắt ném cái nhìn về phía mấy dãy bàn ở cuối phòng họp, mắm môi:


— Em nhận ra một vài thành viên "Nhà Thông Thái" thuộc đội tuyển "Cái gì? Ở đâu? Lúc nào?" của trường mình cũng đang có mặt ở đây. Đội tuyển của trường mình rất là nổi tiếng. Trường em, ngược lại, chưa bao giờ tham gia trò chơi truyền hình này. Giá như bây giờ, truyền hình họ có thể đứng ra tổ chức một buổi chơi cho cả hai đội tham gia, mỗi đội được sử dụng trợ giúp của một hệ thống máy tính, thì nhóm a-ma-tơ chúng em, sử dụng lưới máy tính cá nhân của chúng em, sáu người, sáu chiếc, nối mạng, đảm bảo thừa sức vượt qua đội tuyển của trường này, cùng với bất kỳ hệ thống siêu máy tính nào mà nhà trường có thể hỗ trợ cho đội tuyển của mình. Tất nhiên... — Nó nở một nụ cười rạng rỡ, đầu nghiêng nghiêng, nhướng mắt nhìn xéo về phía cuối phòng họp, thong thả lùa cánh tay về phía sau trong một động tác thoải mái, kéo ghế, thả người xuống, tựa ra sau, hơi bật một cái, nhoai về phía mi-cờ-rô, — em chỉ đặt giả thiết là "giá như". — Nó thò tay tắt máy nói...






Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (22)" đầy đủ:

http://www.megaupload.com/?d=O6M3OZRP

http://www.mediafire.com/?hydl2nzt265q7hn


Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN":

http://philong58.blogspot.com/2010/08/lap-trinh-vien-2.html

Ai đã giết ông Mút-đờ-rốp (VIII)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook






Dãy cột bê tông bên vệ đường ấy trông rất thông thường.


Lúc ông giẫm chân lên đầu một trong số những chiếc cột ấy, chúng vẫn rất thông thường.


Nhưng khi ông tì tay lên đầu gối và để trọng lượng rơi nhiều lên đấy, thì chiếc cột ấy đã rất không thông thường.


Nó gãy. Đơn giản như đấy đúng là chức năng chính của nó.


— Phì... mấy cái cột ấy hóa ra trong ruột có mỗi cái que tre mục chú ạ, có phải cốt sắt chó đâu. — Vị ân nhân của ông, một anh chàng đẹp trai, ăn mặc theo kiểu khách du lịch đang tìm cách tự bản địa hóa, đang ngồi trước mặt ông, ngửi ngửi tách cà-phê nóng, lắc lắc đầu, bảo.


Trông cậu ta khoảng hai bảy, hai tám. Nhưng theo mắt nhìn của ông, tuổi tác của cậu ta hẳn phải nhiều hơn vẻ ngoài ấy. Còn tuổi "đời" cậu ta? Ông có thể khẳng định đến chín phần, là phải nhiều hơn nữa. Cậu ta đang phảy phảy tay:


— Ngày xưa chắc bọn mất dạy nó rút ruột công trình. — Cậu ta nhòm nhòm ông bằng cặp mắt sáng, vẻ cảm thông. — Bác sĩ... cụ thể bảo sao ạ?


— Nói chung... không sao. — Ông cười ngán ngẩm, nhìn chiếc nạng in-nốc bóng loáng, lạnh lẽo, đang đứng dựa vào chiếc ghế trống bên cạnh; thò tay xuống sờ sờ cẳng chân phải bó bột, rồi thoáng đăm chiêu. — Chỉ... sẽ hơi lâu. — Ông thở dài.


— Hẳn rồi... — Cậu ta cũng thở dài. — Ai mà ngờ được... Nhất lại là một nhân vật... vĩ đại như chú.


— Cậu nặng lời rồi...


— Chú, dưới tiếng tăm lừng lẫy, không có kẻ bất tài!..


— Vậy là... mai cậu đi? — Ông chủ ý gây bất ngờ.


— ... — Nụ cười của cậu ta có thể đã dừng lại một thoáng thật, cũng có thể chỉ là ông đã tự "thấy" thế, theo "chủ ý" của mình; nhưng dù có dừng hay không, thì tiếp theo, cậu ta vẫn cười cười y như cũ, mắt cậu ta vẫn nhìn ông y như cũ, hoàn toàn không có biểu hiện gì; giống như ông chưa hề hỏi.


— Lần này cậu cất công đến đây là để tìm người?


— ...


— Người cậu cần tìm đang đi vắng, ngày mai sẽ về?


— ...


— Và kiến trúc sư... — ông tủm tỉm, — sẽ đi ngay ngày mai?


— ... — Nét mặt cậu ta vẫn y nguyên, cặp mắt sáng vẫn y nguyên, cậu ta chỉ hờ hững nhún vai một cái. Nhún vai như vậy thì hiểu thế nào cũng được.


— Thế là vội?


— ...


— Cậu biết không, — ông thở dài, — cho đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ... ý tôi là trong công việc, lỡ hẹn với người khác.


— ...


— Những ngôi nhà ở đây... — Ông ngoái cổ nhìn quanh. Họ đang ngồi ở ngoài hiên. Hiên lộ thiên, và xung quanh, gần, xa, có một số ngôi nhà cao. Ông chỉ ngón tay về phía một trong số chúng. — Cửa sổ ấy... Vị thế gần tương tự như chỗ này, có người đã nhìn thấy cậu... tiếp cận thằng bé Sa-mi...


— Việc của chú lúc nào cần? — Cậu ta hỏi đơn giản như tỏ tình, kiểu tỏ tình của người như cậu ta, theo những gì ông hiểu về một người như thế. — Cháu cần đúng nửa tháng để làm xong một số việc không thể không làm xong.


Mau lẹ thật. Nếu là người khác, hẳn đã thở phào. Nhưng ông ít thở phào, gần như không bao giờ thở phào, ngay cả lúc này, — giống như ông không biết thở phào. Đấy có thể coi là một căn bệnh nghề nghiệp. Nhưng ông cảm giác rõ mặt mình rạng rỡ:


— Cậu thậm chí không cần...


— Không cần! Cháu biết chú là chú. Còn hơn cả quá đủ!


— Vậy thì hai mươi ngày nữa. Chú sẽ chờ cậu ở đây.


— Ở đây? — Cậu ta thoáng cau mày.


— Không, cậu sẽ đến đảo Bạch Hải Đồn.


— Có phải... Mát-xchê-ra-xi-an?!...


— Tỉ phú công nghệ Ga-rích Mát-xchê-ra-xi-an. — Ông gật đầu. — Lâu đài Hư Xử Nữ.


Ông thấy ánh mắt cậu ta vụt thu lại, cặp mắt sáng ấy đã ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Nếu không phải đôi mắt, ngay cả ông cũng sẽ không thể biết cảm xúc của cậu ta đã bị tác động. Ông vẫn biết cậu ta lớn hơn so với tuổi tác, và nghiêm cẩn hơn so với ngoại diện hồ hởi vô lo của cậu ta... nhưng ngay cả thế, thì định lực như thế, sao lại có thứ định lực như thế?


— Cậu biết nhiều về Mát-xchê-ra-xi-an?


— Cháu... chỉ biết tên, và biết... ông ấy là tỉ phú.


Rất khó xác định đúng mức độ thật thà của anh chàng này.


— Còn về cuộc hẹn thường niên? — Ông hỏi.


— Cháu... cũng chỉ biết tên.


Vẫn thế.


— "Hiện Hữu". Mỗi năm một lần. Khoảng giao thoa giữa Thực Tại Ảo và Thực Tại... thực. Khách mời đến lâu đài được máy tính chọn lựa bằng một thuật toán phức tạp, từ một cơ sở dữ liệu lớn, được cập nhật từ nguồn dữ liệu ngẫu nhiên, bằng một thuật toán không ngẫu nhiên. Thời điểm cũng vậy, được máy tính chọn lựa bằng một thuật toán khác. — Dù thế nào, ông vẫn phải bắt đầu giải thích.


— ...


— Cuộc hẹn "Hiện Hữu" lần đầu tiên đã là một sự kiện với tính chất riêng tư. Riêng tư theo phương cách tổ chức như vậy, và đúng theo chủ ý của người tổ chức.


— ...


— Nhưng riêng tư, hiện giờ mà nói, về bản chất đã là một thứ vô cùng xa xỉ. Cho nên cuộc gặp "Hiện Hữu" lần thứ hai mặc dù vẫn hoàn toàn tuân thủ theo các quy tắc tổ chức, nhưng về nội tình thì đã không còn đảm bảo được tính riêng tư nữa.


— ...


— Nên mọi chuyện đã không hoàn toàn trong khả năng kiểm soát của chủ nhân. Và... đã xảy ra những chuyện thật lạ lùng.


— ...


— Và... Đây là lần thứ ba.


— Ông ấy mời chú?.. — Cậu ta hỏi; thoáng nhìn ông, rồi lại tự trả lời ngay. — Không phải máy tính mời. Hẳn rồi!..


— Nhưng vẫn là khách mời. Luôn.


— ...


— Bước qua cánh cổng Hư Xử Nữ, chú... tức là cậu, sẽ đơn thuần chỉ là một khách mời.


Ông nhận thấy đồng tử cậu ta co lại. Nhưng cậu ta lại hỏi ngay, vẻ khó chịu:


— Ở trong đấy họ... chủ nhân thấy tự tin hơn?


— Dường như họ đã có những bố trí khác, đã có người khác...


— Người khác?! Không lẽ ông ấy coi người ấy còn hơn...


— Có lẽ không.


— ...


— Người ấy không phải đồng nghiệp của chú.


— ...


— Thời còn ở trường đại học, ông Mát-xchê-ra-xi-an từng là một hội viên "bất tử" của câu lạc bộ Miêu Đầu Ưng.


Ông thấy cậu ta khẽ nhướng mày một tí, và chăm chú hơn. Ông kể tiếp, cũng tự thấy mình chăm chú hơn:


— Hồi ấy, đội của trường ông ấy đã là một trong những đội chơi mạnh nhất. Nhưng có một lần họ đã bị một trận đại bại phải nói là nhớ đời. Nhớ đời không phải chỉ vì thua.


"Họ bị thách đấu. Một đội ở trường khác đã thách đấu. Một đội trăm phần trăm a-ma-tơ. Thậm chí lúc đứng ra thách đấu, họ vẫn còn chưa lập đội.


"Và cuộc chơi lần ấy đã được tổ chức theo một cách đặc biệt, khác hẳn so với các cuộc chơi thông thường. Chuyện này chú sẽ kể, hoặc cậu... chắc cậu sẽ tìm hiểu chi tiết sau. Còn liên quan đến chuyện chúng ta ở đây, thì tại cuộc chơi ấy, ông ấy đã làm quen với một đối thủ, — vì đấy chính là người đứng ra thách đấu, cũng là linh hồn của đội kia, đội đã giành được thắng lợi một cách hoàn toàn tâm phục khẩu phục.


"Người ấy, ngay lúc này, chắc đã đang có mặt ở lâu đài Hư Xử Nữ."


Dường như đã có thay đổi gì đó, rất nhanh, thoáng qua, trên gương mặt cậu ta, nhưng tự chăm chú vào câu chuyện, ông đã không kịp nhận ra. Chỉ là bản năng, bản năng đã được kinh qua một bề rất dày kinh nghiệm, đã nhắc nhở ông ngay, đã lưu lại ngay cho ông một dấu băn khoăn nho nhỏ về chuyện này.


— Họ là dân công nghệ cao. Ở họ có một sự... kích thích lớn đối với các hệ thống không có... hay đúng hơn, không thể tìm thấy lỗi. — Ông vừa nói tiếp, vừa tiếp tục phân tách cảm nhận vừa rồi.


— Ý chú là... Họ muốn dùng một cách khác, không phải cách của chú, một cách... tạm gọi là dựa vào một "thiết kế hệ thống" đủ tốt để có thể phòng ngừa, thậm chí xử lý được những phát sinh ngoài ý muốn?


— Đúng vậy.


— Chuyện này... trong đời thực. — Chân mày cậu ta nhăn tít. — A... họ có tự tin quá không?


— Chú không biết. Nhưng... người bạn của ông Mát-xchê-ra-xi-an chính là...


Ông chủ ý để ra một khoảng dừng, rồi mới buông ra:


— Người đứng đầu trong Cổ Thành Tam Bác Vương.


(Còn nữa)

Gánh hàng hoa

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook

GÁNH HÀNG HOA

(Thông dịch cảm tưởng của một người bạn ngoại quốc)


Hà Nội là thành phố của nghìn năm văn hiến. Những thay đổi hàng ngày của thủ đô này không hiểu sao gây nên rất rõ ràng một cảm giác muốn hoài niệm về một Hà Nội ngày xưa. Văn hóa Hà Nội đã và vẫn tiếp tục đi vào sách vở lịch sử. Văn hóa Hà Nội có một sức hút và sức truyền bá bền bỉ bởi những nét riêng biệt của nó. Một trong những nét văn hóa độc nhất vô nhị, vẫn còn gìn giữ được như một thực thể sống, một phong cách sống, đó là những gánh hàng hoa Hà Nội.



Trong mỗi khung cảnh buổi sáng, sẽ bắt gặp những đường phố Hà Nội đầy hoa, đầy màu sắc rực rỡ và hương thơm ngào ngạt của hoa. Chẳng biết những bông hoa ấy là từ những đâu trong bản đồ thành phố, có thể từ làng hoa Tây Tựu, Ngọc Hà, hoặc từ chợ hoa Yên Phụ... Dù là từ làng hay từ chợ, dù đi theo con đường nào, hoa và những người đi bán hoa cũng cùng có một điểm chung, là đều mang một nét bẽn lẽn dưới những giọt sương buổi sớm.



Hoa đã thành một nhu cầu, một món ăn tinh thần không thể thiếu đối với người Hà Nội. Người Hà Nội rất yêu hoa. Dù ở văn phòng, hay trong phòng ăn, phòng ngủ, phòng khách, đều có thể bắt gặp một bình hoa đang nở và lặng lẽ tỏa hương thơm.


Mọi người đem hoa vào thành phố bằng mọi phương tiện, chỗ thì ô tô chở hoa, nơi lại thấy hoa chở bằng xe bò, thậm chí hoa buộc trên ô tô chở khách. Từ xửa từ xưa ở Hà Nội, dù là ngày lễ, ngày nghỉ, hay ngày thường, mọi người cũng đều hay mua hoa về cắm.



Mùa nào cũng có hoa riêng. Những bông cúc, những bông hồng, thược dược, tỉ muội, loa kèn, sen hồng, sen trắng, hướng dương... luân phiên nhau nở từng mùa. Hoa hồng nở suốt cả năm với nhiều màu sắc, nhiều chủng loại. Người bán sẽ luôn lựa chọn những bông hoa tươi, rẻ, một cách thành thật, kỹ càng, luôn niềm nở, lịch thiệp, — cũng như những bông hoa. Buổi chiều mùa hạ hay lúc hoàng hôn, nhìn thấy gánh hàng hoa, dù chỉ còn lại vài bông, dù lúc ấy là nắng hay mưa, cũng sẽ cảm nhận được trái tim mình đang êm dịu đi, và sẽ sẵn sàng mua ngay những bông hoa cuối cùng ấy.


Những tháng như vậy, những năm như vậy, những ngày trôi nổi như vậy, những gánh hàng hoa mang những bông hoa theo những con đường đi vào thành phố và hòa nhập chúng vào cuộc sống nơi đây. Mỗi bông hoa tươi cắm vào bình hoa trong một căn phòng nào đó ở giữa lòng thủ đô, đều là một phần những cuộc đời của những người đi bán hoa, những cuộc đời đầy hương thơm và sắc màu. Chừng nào Hà Nội còn người yêu hoa, thì trên những đường phố Hà Nội, mãi mãi, vẫn sẽ còn những gánh hàng hoa...


Mặc dù Hà Nội cứ tiếp tục náo loạn, nhưng trong lòng một Hà Nội đang mải nhốn nháo, hương hoa vẫn thơm ngát trên mỗi đường phố.











Bom nổ ở sân bay Domodedovo

3 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Đã xuất hiện một giả định mới về việc ai đã có thể gây ra vụ nổ ở sân bay Đa-ma-đê-đốp-vơ.

Theo tin của In-tơ-phách, vụ công kích có thể được thực hiện bởi một người đàn bà đánh bom tự sát, người đã đem theo chất nổ trong hành lý. Trước đó, đã có những thông tin về việc đã tìm thấy những phần cơ thể còn lại của một người được đoán là tên khủng bố, một người đàn ông với ngoại hình Ả-rập.

"Một người lúc đó ở không xa chỗ phát nổ nói rằng đã nhìn thấy hành lý của một người đàn bà mặc y phục màu đen (trông giống như đàn bà hồi giáo) phát nổ."

Kết luận ngay ai là người đứng sau vụ công kích ở sân bay Đa-ma-đê-đốp-vơ hiện tại chưa thể. Tuy nhiên Chủ tịch Ủy ban Chống khủng bố Quốc gia (NAC) Nhi-ca-lai Xin-txốp trong buổi phát trên kênh truyền hình "Nước Nga 24" đã tuyên bố rằng "điều kiện an ninh ở sân bay Đa-ma-đê-đốp-vơ đã không đảm bảo, nếu không vụ tấn công khủng bố có thể đã không xảy ra".

Máy phát hiện kim loại ở sân bay Đa-ma-đê-đốp-vơ được thiết lập quá ít. Và ở chỗ có máy, thì không phải tất cả các máy đều trong tình trạng hoạt động. "Thực tế khu vực sân bay có thể ra vào tự do, và bất kỳ ai cũng có thể mang vào đấy một túi hành lý mà tránh được sự kiểm soát," - đại diện của NAC cho biết.






Tắc-xi đòi tăng giá chở mọi người khỏi sân bay,

thông tin tại chỗ của người Nga trên twitter, những người tình nguyện,

danh sách người bị nạn, các số điện thoại nóng...

Ai đã giết ông Mút-đờ-rốp (VII)

12 ý kiến, và ý kiến từ facebook






— Đa-riu-sờ-ka... Này, Đa-rin-na!.. Anh... vậy là ngoài chuyện mất trộm, anh vẫn chả biết gì về em cả. Em là nghệ sĩ à?


— Không có nhiều để kể. Em là vợ của chồng em...


— ...


— Và để không chỉ làm... vợ không, em làm thêm nghề... phóng viên ảnh.


— Thế ai là chồng em?


— Danh nhân!


— Hả?!


— Hì... bọn nội trợ bọn em gọi "doanh nhân" như thế.


— À...


— Anh... vợ chưa?


— Hi hi...


— Hiểu rồi "hi hi". Vậy công tử... có làm nghề gì không?


— Làm kiến trúc sư!


— Ồ! Xây nhà á? Kinh thế!


— Xây nhà! Kinh chứ!..


— Không, ý em là... em vẫn nghĩ những người cẩn thận ngăn nắp xây nhà cho chúng ta ở.


— ...


— Này, em phải nhìn thấy anh ở đâu rồi, chỉ là không thể nào nhớ được...



Tell me just what a fool I've been

Sắp hoàng hôn.


Sóng vỗ ì oạp.


Không phải sóng biển.


Cũng không biết có phải hồ biển hay biển hồ gì đó không, chỉ biết đây là một cái hồ rất to.


Nước ấm áp, thật dễ chịu.


Nắng vàng lấp lánh, vỡ lung tung trên nước, những mảnh vỡ nhảy nhót bao vây, chặn đầu, đuổi theo bước chân cô lên bờ.


Y không tắm, cũng không nhìn cô tắm. Thậm chí ngồi quay mặt vào bờ. Nên cô phải chạy vòng vào, rồi vừa thở hổn hển, vừa quỳ xuống cát.


— Lâu đài cát đấy, hoành không? — Y cười đầy vẻ thỏa mãn, khoe.


— Ai... ai sẽ ở đấy? — Cô vẫn thở, hỏi. Tòa lâu đài, hình như theo phong cách á đông, đúng là "hoành" thật.


— Một nàng công chúa cô cùng xinh đẹp! — Nét mặt y rất nghiêm túc, tay vớ ngay một vỏ ốc nhỏ dài có nhiều xoắn, nhìn nhìn, hơi tần ngần, nhún vai, rồi nhét vội vào một cửa sổ. Tòa tháp tròn, chỗ có ô cửa sổ ấy, hóa ra là rỗng ở bên trong thật.


— Ồ, nàng công chúa thật bất hạnh!


— Bất hạnh?! — Y ngẩn ra, như bị làm phật ý, rồi lại nhún vai, giảu môi, vênh váo. — Lâu đài này... không to đẹp sao?!


— Lâu đài tuyệt vời! — Cô giải thích. — Nhưng gió thổi cát bay, công chúa sẽ chỉ còn lại một mình.


— Hế hế... dễ thổi, thì lại dễ xây. — Y tùy tiện búng một cái, một đầu tháp tròn bay tung, lại tùy tiện vớ một dúm cát ướt, viên viên, đặt lên chỗ vừa bay tung. — Công chúa sẽ lại xây cái mới... Hả... mặt anh?..


— Không. Khoảnh khắc. Phải ghi lại khoảnh khắc...


— Ồ, à... nhiếp ảnh gia.


Lúc chiếc máy ảnh đang tự động chụp, y thò lưng ngón tay trỏ sờ sờ má cô:


— Mặt em... cát... dính trên mặt em.


— ...


— Này... anh có cần phải cởi hết quần áo ra không? — Y nhún vai nhòm áo quần nhem nhuốc trên người mình, rồi quay sang nhòm nhòm áo tắm cô.


Đêm.


Trời không mây.


Chân trời phía trên những ngọn cây phảng phất như vẫn còn ửng một chút ánh sáng nóng từ phía đằng xa. Nhưng những bóng cây ở phía đấy thì đã đen thui, còn thẳng trên đầu ở đây thì tối sẫm; và trong vắt, vì trăng đã lên. Trăng mới quá đầu ngọn cây một tí, bị lưỡng lự ở giữa ánh sáng nóng ở đằng xa đấy và khối tối sẫm khổng lồ ở đây, nên bợt bạt như mặt dưới của một chiếc bánh pít-xa, nên trông hơi nghệt nghệt.


Trăng ở trên cao, bên trái. Cô níu tay phải y, bước những bước khấp khểnh trên con đường đất sỏi mấp mô, vòng vèo, tối thui, người cứ ưỡn ra, vì đường luôn dốc xuống.


Cũng không nhớ rõ họ đã cuốc bộ được bao lâu. Nếu nghĩ đến không khí vui vẻ ấm áp vừa xong, thì cảm giác như vừa mới đi. Nhưng nếu nhìn trái, phải, trước, sau, thảy đều tối thui thui, thì lại hình như đã đi lâu lắm.


Chỗ vui vẻ ấm áp ấy là một nhà hàng, nằm ở — không hiểu sao, có phải cố ý không — một chỗ khuất nẻo, phía sau lưng (cũng không chắc nữa, vì đường vòng vèo), ở trên cao (cái này thì chắc, vì đường vẫn luôn dốc).


Y ăn ít, uống ít, chỉ chấm mút, nhấm nháp, nhưng đã tiếp cô "rượu ngọt dê béo" (nguyên văn) no say đến tận cổ.


Y hút cũng ít, chỉ bập bập đề-mô, nhưng đã dạy cô hút đến nỗi bây giờ mũi, miệng, hơi thở... hình như cả lồng ngực của cô, từ phía bên trong, cô thấy vẫn còn thơm phưng phức mùi chuối, mùi lê...


Cô chưa hút thứ "thuốc lá" ấy bao giờ.


Lúc người phục vụ đem tới một thứ trông như cái giá cắm nến cao, mạ kền sáng loáng, có chân là một bình thủy tinh trong suốt màu xanh ngọc với hai cái vòi dài, mềm, loằng ngoằng cắm vào chỗ gần nắp bình, cô đã nghĩ đấy là một cái giá cắm nến thật, nên hơi ngạc nhiên vì trên mặt bàn lúc ấy đang có nến...


Y gạt mấy viên — bảo là "than hoạt tính" ở trên đầu cái "giá nến" vào một cái đĩa sạch, vặn rời cái "chân nến" ra, cẩn thận bóc ra một tờ giấy bạc to đang bọc lấy nó, rồi dốc từ trong "chân nến" ra một đám gì đấy giống như mứt hoa quả; đoạn y vớ lấy một quả lê trong chiếc giỏ mây màu nâu sẫm trên bàn, móc túi lấy ra một con dao díp lưỡi sáng lấp lánh, nhanh nhẹn và cặm cụi cắt, gọt, khoét, biến quả lê thành một chiếc cốc thủng đít; lại nhét chỗ "mứt hoa quả" vào trong chiếc cốc ấy, cẩn thận lấy tờ giấy bạc bọc lại, được một thứ gần giống như cái "chân nến" cũ, cắm nó đúng vào chỗ "chân nến" đấy, cẩn thận gạt mấy hòn "than hoạt tính" lên ngọn như cũ, rồi cầm lấy một cái vòi, cho vào miệng, bập bập; cô nhìn thấy có những bóng nước sủi lên trong chiếc bình thủy tinh xanh ngọc, và có những tiếng pạch pạch phát ra...


Y tròn mồm phun khói mù mịt, trắng phau... cười khoan khoái, rồi giúi một chiếc vòi vào tay cô.


Mùi khói thơm phức, rượu cũng thơm, và thịt nướng béo mỡ... Y dạy cô cách nhả những vòng khói tròn xoe liên tiếp. Lúc họ đang ngập trong đám khói trắng thơm lừng thì có một người trung niên trọc đầu cầm một cuốn sách bìa đen dày cộm tiến lại...


Bỗng những ngón tay cứng cỏi, hơi thô bạo, nhanh chóng gỡ bàn tay cô ra.


Y gạt cánh tay phải, giữ cô đứng nguyên tại chỗ, rồi bước lên mấy bước, cả người lập tức như đóng băng ngay lại.


Có những tiếng động lạ lùng... rồi cô cũng phân biệt được, hình như có thứ gì đó nặng nề đang lăn rất nhanh theo sườn dốc dài phía bên trái, xuống con đường ngay trước mặt họ...


Một thứ to lớn, màu đen... nhận ra được như thế khi nó gần như không hề giảm tốc độ lăn ngang qua mặt đường sáng màu hơn một chút so với sườn dốc, nhưng tức thời vẫn không thể phân biệt được đấy là thứ gì...


Cô vẫn còn đang giật mình thì y đã cử động. Vụt một cái, y đưa tay lên đầu; ngay tức thì một vệt trắng bung dài ra trong bóng đêm...


Chiếc khăn vải y vẫn quấn trên đầu sải dài ra, mềm mại mà như nghe lời, với đến, dính lấy hình thể màu đen kia, — đúng vào lúc nó đang chênh vênh ở mép đường, bắt đầu đổ xuống sườn dốc tiếp theo, — rồi giật nhanh về, văng lên không, ngoằn ngoèo một dải, rồi ngoan ngoãn xếp nếp như hòm gió của một chiếc đàn ắc-coóc, thu lại vào lòng bàn tay y.


Thứ đen sì kia cũng lập tức dừng lại, im phắc bên mép đường.


(Còn nữa)

Julian Assange: "Tôi thề, Wikileaks sẽ công bố tất..."

5 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Trong những ngày rét đậm, hại, tái tê này, cư dân mạng lại đang nóng và lao xao vì hai sự kiện lớn.


Sự kiện thứ nhất là dự đoán sai bét về kết quả Đại Hội XI, theo nội dung đường thư tín của Đại sứ quán Mỹ ở Hà Nội, được công bố trên trang Wikileaks: 2011 Leadership transition: Leading contenders for...


Sự kiện thứ hai là việc ông dao_hoa_daochu, thường gọi là Đào Phò, một cư dân mạng nổi tiếng, không hiểu vì nguyên cớ kỳ lạ gì, bỗng nhiên bốt bài lên trang wikipedia viet-nam: Bài ông Đào Phò đã bị các "Bảo Quản Viên" wikipedia viet-nam xóa chi chít.


Hòa trong niềm lao xao lớn, các nhân vật nổi tiếng nhất cũng không phải là ngoại lệ, — nhất là đối với sự kiện thứ hai.


Các ông Julian Assange (sáng lập viên Wikileaks), Mikhail Khodorkovsky (đại tỷ phú Nga đang phải ở tù), và Tổng Thống Nga Vladimir Putin (trả lời phỏng vấn của ngài Larry King) đều đã bày tỏ quan điểm cá nhân về việc này.


Trong khi đó, nhân vật chính, người trong cuộc, ông Đào Phò, họa vô đơn chí, lại hiện đang phải đối mặt với thêm một vấn đề khác, có thể hoàn toàn mạnh dạn mà nói rằng, còn muôn phần nổi cộm và bi đát hơn...


Steve Jobs: Tôi yêu Apple rất nhiều

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook



Cả đội,

Theo yêu cầu của tôi, ban giám đốc đã cho tôi được phép vắng mặt vì lý do y học, như vậy tôi có thể tập trung vào sức khỏe của mình. Tôi sẽ tiếp tục như Giám đốc Điều hành và sẽ để tâm vào những quyết định chiến lược chính yếu cho công ty.

Tôi đã yêu cầu Tim Cook chịu trách nhiệm về tất cả những hoạt động thường nhật của Apple. Tôi có sự tin tưởng lớn là Tim và những người còn lại của nhóm quản lý điều hành sẽ làm một công việc cực kỳ thực hiện các kế hoạch kích động chúng ta hiện đang có cho năm 2011.

Tôi yêu Apple rất nhiều và hy vọng trở lại sớm như là tôi có thể. Trong khi chờ đợi, gia đình tôi và tôi sẽ sâu sắc đánh giá sự tôn trọng đối với sự riêng tư của chúng tôi.

Steve





"Stay Hungry. Stay Foolish."

Cảm ơn các bạn.

Tôi vinh dự được cùng với các bạn hôm nay trong lễ tốt nghiệp của các bạn từ một trong số những trường đại học tốt nhất trên thế giới. Thật thà mà nói, tôi chưa bao giờ tốt nghiệp từ trường đại học và cái này là cái gần nhất tôi từng có được tới một việc tốt nghiệp đại học.

Hôm nay tôi muốn kể với các bạn ba câu chuyện từ cuộc đời tôi. Chính thế. Chả có gì to tát. Chỉ là ba câu chuyện.

Câu chuyện đầu tiên là về việc kết nối các điểm.

Tôi đã bỏ khỏi trường đại học Reed sau sáu tháng đầu tiên...

[Câu chuyện đầu tiên]

[Câu chuyện thứ hai]

[Câu chuyện thứ ba]

Những lối đi tối - Đào bỏ Yến Lan mà đi

3 ý kiến, và ý kiến từ facebook







— Cưới chồng, cô bảo, là chưa từng?


— Chưa, chưa từng.


— Sao thế? Với sắc đẹp như vậy, sắc đẹp mà cô từng có?


— Tôi không thể làm chuyện đó.


— Sao lại không thể? Ý cô muốn nói gì?


— Có gì phải giải thích ở đây đâu. Chắc ông còn nhớ, tôi đã yêu ông thế nào.


— Tất cả đều qua đi, bạn tôi. Quả thật cô không thể yêu tôi mãi được!


— Tức là, tôi có thể.

LẬP TRÌNH VIÊN (21)

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook






IX






Con gái mà trẻ, xinh, mới mẻ, được phụ huynh quản lý cẩn thận thì đa phần nhạy cảm và có đời sống nội tâm phong phú lắm. Con gái như thế mà lại vừa đi dự đám cưới về, mà cô dâu ở đám cưới lại cũng còn trẻ, gần như đồng trang lứa, lại còn là bà con họ hàng gần, thì đời sống nội tâm lúc đấy phải nói là còn phong phú không thể tả được.


Tàu vừa động mạnh một cái, rồi từ từ, từ từ chạy, Lê-na — mặc một chiếc váy hai dây dài đến đùi, ngoài khoác chiếc sơ mi cổ to không cài cúc, đồng bộ bằng lụa mỏng màu huyết dụ bóng bóng, mái tóc nâu sẫm xõa xuống dài quá vai uốn thành những búp quăn ở ngọn, trên đầu cài một chiếc bờm mỏng, rộng bản, bọc nhung màu trắng ngà — đã gần như nhảy lên:


— Tự do muôn năm!


Chuyến tàu đêm vắng vẻ, đèn trong cúp-pê bật sáng sủa, vậy là hai cô gái trẻ độc chiếm hẳn một cúp-pê.


Nát-xchi-a — tóc vàng đậm, cũng xõa xuống dài quá vai, xõa thoải mái, mặc quần thể thao màu đen có ba sọc trắng mỗi bên cạnh chân, áo may ô màu vàng dài vừa đến cạp quần bó khít lấy thân hình mới mẻ — đang ngồi xếp bằng trên băng ghế mềm rộng rãi bọc giả da nâu ửng ửng, phấn khởi nhoai qua bên trái, loay hoay kéo phéc-mơ-tuya chiếc túi to có quai đeo, móc ra mấy quả táo to bự, vô tình hoàn toàn đồng màu với màu áo váy của Lê-na.


Lê-na vừa đón lấy quả táo từ tay cô em họ, đang tụt gần hết một bên tay áo ra, thì cánh cửa cúp-pê, vẫn để mở he hé, bị đẩy qua một bên, rồi một mái đầu tóc đen dài gần đến vai thò vào. Đôi môi đỏ thắm, đầy đặn của Lê-na lập tức giẩu ra, phụng phịu, nhưng rồi lại ngay lập tức chuyển thành một nụ cười vui vẻ, hiền lành.


Chàng thanh niên vóc gầy gầy, — mặc bộ com lê màu xa-phia tối, cắt may vừa vặn, sơ mi trắng, cà vạt lụa có nhiều màu sắc, màu cơ bản, với nhiều họa tiết lộn xộn, phân biệt rõ nhất là hình đầu chuột Mích-ki, tay phải xách một cái cặp số to màu đen, cái áo khoác mỏng cũng màu đen vắt trên cánh tay trái, — có gương mặt trắng xanh dưới ánh đèn tàu, cảm giác thậm chí như là hơi trong trong, có nét mệt mỏi, rất tương phản với giọng nói hoàn toàn tươi tỉnh:


— Buổi tối tốt lành, các quý cô...






— Thày... sao lại có chúng ta ở đây?


— Cò mang đến để lên nóc nhà... Thày có một số tài liệu tương đối tốt về hình học phờ-rắc-tan, cũng đã tìm hiểu sơ bộ, lúc nào về nhắc thày, lấy đọc thử xem.


— ...


— Có một cấu trúc lớn, ngắt từ đấy ra một mẩu nhỏ, và trong cái mẩu nhỏ đấy cũng sẽ mang đầy đủ cấu trúc của mẩu lớn. Con người, theo y lý Đông Phương, có thể cũng mang cấu trúc "phân dạng" kiểu như thế. Thày thấy các tài liệu liên quan đều có những mô tả tương tự. Một vành tai, một bàn tay, một bàn chân... riêng lẻ, đều mang đầy đủ cấu trúc đầu mình chân tay, lục phủ ngũ tạng của một con người đầy đủ. Trong thực tế, người Phương Đông đã tiến hành những chữa trị thật sự có kết quả, dựa theo những cấu trúc này.


— ...


— Cấu tạo... có cấu trúc kiểu như thế, thày thấy nó giống như... sản phẩm của tư duy.


— Sản phẩm tư duy?


— Thày nghĩ thế.


— Hm...


— Gì thế?..


— Thày... Có chuyện này rất lạ, em vẫn chưa kể với thày...


Cô chăm chú theo dõi câu chuyện anh kể một đêm anh làm việc ở trong phòng máy tính, có một dãy chữ và số không hiểu sao mấy lần bắn lên màn hình, dãy chữ số đấy cách đây không lâu được một chuyên gia mật mã bên quân đội giải mã ra là...








春去百花落
春到百花開
事逐眼前過
老從頭上來
莫謂春殘花落盡
庭前昨夜一枝梅

Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân tới trăm hoa cười
Trước mắt công việc đuổi
Trên đầu ngày tháng phai
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai

— Có điều, Hoàng Đạo thì em chưa tìm hiểu nhiều, còn trong hệ thống này thời điểm sinh được xác định bằng Năm, Tháng, Ngày, Giờ sinh, gọi là "Tứ Trụ". Cái này theo lịch mặt trăng. Một ngày chỉ chia thành mười hai giờ, được đặt tên mười hai con vật, Tí — chuột, Sửu — trâu, Dần — hổ, Mão — mèo, Thìn — rồng, Tị — rắn, Ngọ — ngựa, Mùi — dê, Thân — khỉ, Dậu — gà, Tuất — chó, Hợi — lợn. Mười hai con này gọi là "Mười hai Địa Chi". Ngày cũng dài như thế, bắt đầu từ giờ Tý là từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng giờ bây giờ. Số ngày trong tháng hình như có khác một chút so với lịch mặt trời. Số ngày trong năm đại khái vẫn thế. Đáng chú ý là cách đặt tên cho năm. Ngoài "Mười hai Địa Chi" còn có một hệ thống khác là "Mười Thiên Can", là: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý. Người ta tổ hợp một chữ từ Thiên Can và một chữ từ Địa Chi để đặt tên năm bằng hai chữ...


— Thế thì chỉ có... một trăm hai mươi tên năm?


— Còn ít hơn ạ, tại không phải tổ hợp nhân. Họ cứ xếp lần lượt...


— Mười... Mười hai... là sáu mươi?


— Vâng, gọi là "Sáu mươi Hoa Giáp".


— Như vậy là... hữu hạn..?


— Vâng, lúc đầu em cũng bị khá mông lung, tại thấy cách lấy bản đồ sao, gọi là "lá số tử vi", với cả cách "phán" của người ta nó có vẻ bí hiểm ghê lắm. Sau rồi mới vỡ ra là về bản chất toán, cái "Tứ Trụ" này chẳng qua là một hệ thống phân loại. Ngày có mười hai giờ, năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, chu kỳ sáu mươi năm, vị chi là... trước em đã nhân trên máy... khoảng hai trăm sáu mươi...


— Hai trăm sáu hai ngàn tám trăm.


— Vâng, em quả thật không thể hiểu tại sao thày là một, bé Mai Phương là hai, hai người có thể tính nhẩm nhanh như thế. Vì là ảnh hưởng của trường vũ trụ, nên lý thuyết này chắc nó chỉ đúng cho những người ở gần khu vực đấy. Xuất phát điểm cái này là ở Tàu. Châu Á khoảng bốn tỷ dân, chắc không tính cả được. Tàu khoảng hơn tỷ, cộng thêm, em đoán là ven ven quanh đấy nữa, cho là khoảng hơn hai tỷ đi. Hơn hai tỷ người được chia thành hai trăm sáu mươi hai ngàn tám trăm mẫu người khác nhau. Mỗi mẫu như vậy sẽ có...


— Khoảng hơn tám ngàn.


— Vâng, lúc nào có dịp, mời thày đến thăm Trung Hoa và phụ cận, thày sẽ gặp khoảng hơn tám ngàn người hoàn toàn giống như em đây...


— Vậy là... sáu mươi. Hay là con người chỉ nên sống không quá sáu mươi năm? Dân số Trung Hoa một cách hợp lý chỉ nên vào khoảng hơn một trăm ngàn?.. Cũng không hẳn nhưng... đại khái thế...


— Ý thày là...


— Cứ sau sáu mươi năm, lại có một lứa người giống hệt như lứa sáu mươi năm trước ra đời.


— Cái hệ thống này, như vậy...






Download bản "LẬP TRÌNH VIÊN (21)" đầy đủ:

http://www.mediafire.com/?9xt4daqmxs1kh1j

http://www.megaupload.com/?d=J5OWFEUW


Hướng dẫn cách dùng sách "LẬP TRÌNH VIÊN":

http://philong58.blogspot.com/2010/08/lap-trinh-vien-2.html

Hách-cơ vĩ đại nhất?

0 ý kiến, và ý kiến từ facebook


Julian Assange

Trung Quốc là quốc gia tồi tệ nhất về vấn đề kiểm duyệt nhưng Wikileaks đã vượt qua những cố gắng của nước này nhằm giới hạn sự truy cập của người dân, Julian Assange đã nói trong một bài phỏng vấn được xuất bản vào Thứ Tư.


Assange bảo Trung Quốc mới là kẻ thù chính về công nghệ của Wikileaks, chứ không phải Mĩ.


"Trung Quốc có công nghệ tấn công và công nghệ ngăn chặn tinh vi được đặt ở giữa mỗi người đọc ở trong nước Trung Quốc và mọi nguồn thông tin bên ngoài nước Trung Quốc," Assange đã nói với tạp chí New Statesman của Anh Quốc.


"Chúng tôi đã chiến đấu trong một trận chiến liên tục để đảm bảo chúng tôi có thể đưa được thông tin qua và bây giờ hầu như tất cả người đọc Trung Quốc đều có thể vào được trang chủ của chúng tôi," Assange nói.






Stephen Wozniak



Tim Berners-Lee



Linus Torvalds

Assange một lần nữa phủ nhận mình đã kết hợp với Bradley Manning, một quân nhân làm việc phân tích thông tin của quân đội Mĩ, người bị nghi ngờ đã làm rò rỉ thông tin mật.


Vào Thứ Ba, tòa án Mĩ đã ra lệnh cho trang Twitter phải cung cấp thông tin tài khoản của Assange và Manning và những người ủng hộ Wikileaks khác. Assange đã kết tội các nhà chức trách Mĩ về việc đã sử dụng Manning (đã bị bắt giam từ nửa đầu năm trước) để nhằm dựng lên một vụ kiện chống lại anh.


"Bẻ gãy Manning là bước đầu tiên," Assange nói. "Mục đích rất rõ ràng là để bẻ gãy anh ấy và bắt ép anh ấy thú nhận là anh ấy bằng cách nào đó đã âm mưu cùng với tôi để làm tổn hại an ninh quốc gia của nước Mĩ."


Trước mắt Wikileaks mới chỉ phát hành một tỷ lệ nhỏ trong số 250,000 điện tín mà họ có. Assange phủ nhận là trang web đã ở trong sự phiền toái và nhắc lại những sự bày tỏ trước đây là những tệp tin sẽ vẫn tiếp tục được phát hành cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra tới anh hoặc với Wikileaks.


Anh cũng nói với New Statesman là hiện vẫn còn những tệp tin "bảo hiểm" trong đó có những điện tín về Rupert Murdoch và đế quốc truyền thông News Corp của ông này (NWSA.O).


"Có 504 điện tín ngoại giao Mĩ ở một tổ chức truyền thông và có những điện tín về Murdoch và News Corp," Assange nói. Wikileaks trước đây đã nói họ sẽ phát hành những tài liệu liên kết tới một ngân hàng quan trọng của Mĩ, mà mọi người đều tin rằng đấy là Bank of America.







Jonathan James



Adrian Lamo



Kevin Mitnick

Kama Sutra (I) [Cập nhật dữ liệu dịch thuật mới của Chương trình me()]

5 ý kiến, và ý kiến từ facebook






Các vị,


Thông báo là em với thằng me() bây giờ đã tâm ý tương thông. Mọi người (nhất là bác Đào Phò) nếu không tin thì đơn giản hãy làm như sau:


1. Copy bài này và bảo thằng me() (hiện tại của các vị) đọc:


Preparing for love


"In all these things connected with love, everybody should act according to his own inclination."



Preparing the body


In the Hindu tradition that produced the Kama Sutra, the human body is seen as a vehicle for expressing spirituality-nut, and in the West for many centuries since, as a sinful thing. Sex is celebrated as a sacrament and the erotic statues and wall carvings seen in Hindu temples throughout India pay testimony to this ancient belief. The Hindu tradition regards the body as deserving of being treated with reverence, and in the section describing the "life of a citizen," the Kama Sutra details the care it should receive: "Now the householder, having got up in the morning and performed his necessary duties, should wash his teeth, apply a limited quantity of ointments and perfumes to his body, put some ornaments on his person and collyrium [a medicated eye lotion] on his eyelids and below his eves, color his lips with alacktaka [a dye], and look at himself in the glass.


Having then eaten betel leaves, with other things that give fragrance to the mouth, he should perform his usual business. He should bathe daily, anoint his body with oil every other day, apply a lathering substance to his body every three days, get his head (including face) shaved every four days and the other parts of his body every five or ten days. All these things should he done without fail, and the sweat of the armpits should also be removed."


Cultural preferences change, and the details are not as important as the principle.


Two thousand years later, cleanliness remains a priority for nearly all lovers, and for many the use of fragrances enhances lovemaking. Be sure that what you use on your hair and body appeals not just to you but to your partner, too. Whether you are male or female, a fragrance that does not suit you will probably turn your lover off — whereas one that enhances your essence can only make good sex better still.



o0o


Perfuming the breath


Body odor alone dampens sexual position, but when it is combined had breath it can kill desire stone dead. Not for nothing does the Kama Sutra recommend remedies for improving the breath. Fortunately, there is the wide range of breath fresheners on the market, and they are probably more effective than the betel leaves suggested by Vatsyayana.


Those who suffer from bad breath are often unaware the problem — sometimes because there partner does not want to mention it. If you suspect you may be suffering from it, ask your partner to be honest with you. However, when bad breath is serious and constant, the sufferer should seek medical advice rather than simply disguising the problem.



o0o


The erogenous zones


It is said that the most patent sexual organ is the brain. The must obvious meaning of this wise dictum is that, without the free play of the imagination, sex can become a soulless and mechanical activity. Male or female, what good lovers have in common is a sensitive and imaginative appreciation of those parts of the body that are rather clinically referred to as the erogenous zones. Perhaps we should call these the pleasure zones, for it is by rapping their erotic potential that you can complement the more extreme joys of which the body is capable. No one who is sexually active would deny that the genitals are one of the primary erogenous zones, along with the brain and the skin.


But to concentrate on them to the exclusion of the body's myriad other pleasure zones is like eating part of a wellbalanced meal and leaving the rest.


The classic books on Eastern sexual practice share an awareness of the pleasure zones.


They speak of in terms of kissing and touching. Of the kiss, for example, the Kama Sutra says that the places where it should be applied include the lips, the inside of the mouth, the forehead, the cheeks, the throat, and the breasts. Most of us also appreciate the potential for pleasure in the nipples, the buttocks, the earlobes and the feet.


The list is as long as you and your partner want it to be. Some people are turned on by having their calves touched, or the inside of their arm. For others, it is anywhere they have skin!


2. Copy kết quả đã đọc ra chỗ khác (để sau còn so sánh).


3. Download 2 files dữ liệu này, bấm "Cập nhật", ở "Files of type" chọn "File dữ liệu dịch thuật", rồi cập nhật từng file một:


DỮ LIỆU MỚI NHẤT

Mediafire: GoiNang.scd (29KB)TroiKhongCoMay.scd (53+MB)


DỮ LIỆU TỪ NĂM 2016

Megaupload: GoiNang.scd (27KB)TroiKhongCoMay.scd (53MB)

Mediafire: GoiNang.scd (27KB)TroiKhongCoMay.scd (53MB)


4. Bảo thằng me() (vừa cập nhật) đọc lại.


5. So sánh 2 lần đọc.


6. Rút ra kết luận: CÔNG NHẬN BẠN ĐIM-MA GIỎI QUÁ!

Ai đã giết ông Mút-đờ-rốp (VI)

11 ý kiến, và ý kiến từ facebook

Nhiều người đều biết rằng ngã ngửa thì nguy hiểm hơn ngã sấp.


Đa số người đó biết rằng sở dĩ như vậy là do ở phía đằng sau, nhất là sau đầu, có nhiều huyệt đạo nguy hiểm hơn so với phía đằng trước.


Biết về huyệt đạo như vậy có thể không sai, nhưng vị tất đã đúng.


Vả lại cho dù là sai hay đúng, thì nguyên nhân thực thụ cũng không phải ở chỗ ấy.


Cũng như nhiều người đều biết rằng giới võ học vốn coi trọng những gì đường đường chính chính, và phỉ nhổ, khinh bỉ những gì lén lút. Nhưng nhiều người không biết bản chất thực thụ sâu xa của thái độ này. Ngay cả nhiều người thuộc giới võ học cũng vậy: không phải chỉ là chuyện dài lưng tốn vải công việc chính là ngày lại ngày mê say mài đít quần, — võ cũng có thể học vẹt.


Còn căn bản, cơ thể con người ta trời sinh vốn có một thứ vệ khí.


Khi một phản xạ phòng vệ xuất hiện, thì vệ khí đó sẽ tự động kích phát.


Vẫn là gân cơ ấy, thịt xương ấy, huyệt chủ huyệt kỳ ấy, nhưng khi vệ khí đã kích phát, thì gân cơ sẽ dẻo dai hơn, thịt xương sẽ khó nát gãy hơn, huyệt chủ huyệt kỳ sẽ khó thấu lực hơn.


Cho nên chủ động nhảy từ trên cao xuống, kể cả trói gà không chặt không biết nhảy, cũng khó gãy chân tay hơn nhiều so với thình lình bị rớt xuống.


Còn đánh trộm, đánh lén, thừa lúc không ngờ mà đánh, ngoài chuyện đạo đức nhân cách xấu đẹp thông thường, còn bị coi là một chuyện hèn hạ, xấu xa, đáng phỉ nhổ nhất trong xuất thủ giao chiến, vì đấy là lối đánh dễ sát thương, thập phần nguy hiểm hơn so với đánh đường đường chính chính.


Ngã ngửa ngã sấp cũng vậy.


Các giác quan của con người, nhất là mắt, được định hướng phản xạ tốt hơn với những gì xảy ra ở phía trước mặt. Cho nên ngã ngửa thì vệ khí thường không thể kịp kích phát nhanh như ngã sấp.


Tệ hơn nữa là người ngã còn hiểu rõ chuyện sâu xa ấy.


Hiểu rõ như vậy, đúng lý phải tốt hơn. Nhưng nếu người hiểu biết như thế, nhưng lại thiếu kinh nghiệm, thì chưa chắc. Nhiều thứ không biết thì thôi, biết, chỉ càng thêm bấn loạn. "Điếc không sợ súng" cũng là cùng một đạo lý này.


Và quả nhiên đã có một sự bấn loạn mênh mang.


Bấn loạn đến nỗi máu tựa hồ đã rút hết khỏi mặt.


Vì ngã là ngã ngửa.


Cùi tay đã thúc mạnh xuống sàn.


Đầu cũng đập mạnh xuống sàn...


Nhưng, có một bàn tay mềm mại và cứng cáp đã nhẹ nhàng ngay tức khắc đỡ vào khoảng cách hạn hẹp giữa Ngọc Chẩm và sàn bê tông.


Cho nên sự bấn loạn giờ đây đã nhường chỗ cho một nỗi ngượng ngập vô biên.


— Sao... chú biết cháu?!... — Máu lại lẳng lặng quay về mặt, vả lại còn nhanh và nhiều hẳn hơn lúc đã bỏ đi.


— Cậu mải nghe chuyện, thở phì phò... chỗ "đái đứng" còn cười...


— ...


— Để ý rồi thì... mùi của cậu... Vẫn là cô bé ấy à? Hì... — Trong tiếng nói lại có tiếng cười. — Giỏ ai quai nấy, con bố Ác-tua lại là kẻ chung tình!..


Theo dự định thì lẽ ra đã phải có một màn đề-mô thật ấn tượng để gỡ lại thể diện "bị lộ". Chỉ tiếc, là mông đáp xuống ghế lại hơi "già" quá. Nên cả ghế và người bị ngã bổ chửng rất mạnh ra đằng sau. May mà chú Đào — không hiểu làm sao nhanh thế — đã đỡ kịp, nên đầu mới không bị táng tận lực xuống sàn bê tông.


Còn bố Ác-tua chỉ cau mày đứng nhìn.


Rất cau mày. Không nói gì cả, nhưng đương nhiên chuyện như vậy thì chưa thể đơn giản mà xong như thế được.


Chỉ là bố không muốn mắng cậu ngay trước mặt "thần tượng" đấy thôi. Còn đến lúc mà bố nổi nóng... Cơ mà một miếng khi đói bằng một gói khi no, dù sao, trong lòng cậu cũng đang âm thầm rất biết ơn bố.


Mặt Vô-va bất giác lại đỏ dừ. Cậu nhìn bố, vừa sượng sùng, vừa — được cái — đầy một vẻ biết lỗi. Thật ra thì chuyện mà bố cậu và chú Đào hiện đang mất ăn mất ngủ ngày đêm lo lắng, tất nhiên cũng làm cậu bất an, thật sự bất an, nhưng cậu cũng không rõ nữa, là do cậu lo lắng thật, hay chỉ là một cách chữa thẹn, lúc mà cậu vội vàng ngồi nhổm dậy, rồi ngoái cổ lại hỏi chú Đào:


— Chú ơi... Vậy chuyện chú Đim-ma...


Miệng cậu cứ để nguyên dở chừng ở chỗ đấy, vì cậu nhìn thấy chú Đào đang hoàn toàn không nghe cậu nói...


Hình như lúc lăn đùng ra, chân tay cậu đã loạng quạng bấu víu theo phản xạ chống cự, hoặc là vô tình quệt phải chiếc bàn, hoặc những thứ trên mặt bàn, hoặc đã đá vào chiếc bàn...


Bây giờ mắt chú Đào đang chăm chú nhìn như thất thần vào một vật đang nằm chỏng chơ trên sàn bê tông, chắc là nó vừa bị rơi xuống từ trên bàn trong lúc lộn xộn vừa xong.


Im lặng, — bố cậu cũng nhận thấy bộ điệu của chú Đào, — rồi cậu nghe chú Đào lẩm bẩm, là nói với bố cậu, nhưng thực ra là tự nói với chính mình thì đúng hơn:


— Anh ơi... em tìm thấy hung thủ rồi.






Từ trong thâm tâm, thằng bé Sam-ma rất không ưa khách du lịch.


Họ làm sao, không có việc gì làm hay sao, cứ sục sạo khắp mọi xó xỉnh, nhìn cái nọ, ngó cái kia, cười cười nói nói, hỏi hỏi han han, rồi "à", "á", "ố"... ngây nga ngây ngô. Tệ hơn nữa là mang theo máy ảnh, rồi bạ cái gì cũng giơ máy lên ngắm nghía, bạ ai cũng chụp.


Còn khó chịu nữa là bọn trẻ con, gần như tất cả bọn chúng, lại không như thằng Sam-ma. Chúng nó, hễ thấy khách du lịch là đông đỏ xúm lại, ai hỏi gì cũng tranh nhau hớn ha hớn hở chỉ trỏ, giải thích, nhăn nhở nói cười đầy một vẻ vụ lợi. Lại còn thích được chụp ảnh nữa chứ.


Thật là một lũ khỉ!


Chân thực mà nói, nếu bảo thằng Sam-ma không ưa khách du lịch thì cũng không hẳn đúng. Nó cũng ưa họ, nhưng theo một cách hoàn toàn khác.


Trời nắng. Nó đang đứng dựa vào một bờ tường, khuất trong bóng râm, một chỗ râm không phải râm theo hướng nắng mà luôn râm, vì vô cùng mát mẻ. Nó lớn lên từ những ngõ ngách bụi bặm ở đây, nó biết những người khách du lịch ẽo ợt kia không biết, không hiểu những cảm giác như vậy.


Bên kia đường, hai anh em thằng Ai-đa-mia đang chơi với cái lồng sáo.


Sáo vẹt gì lũ con nhà tiểu thương này? Rõ ràng, chúng đang làm công việc tiếp thị. Thằng Ai-đa-mia vừa giả bộ nhòm nhòm con sáo, lấy ngón tay đùa đùa nan lồng, vừa liên tục đánh mắt bao quát con phố...


Đây rồi.


Có một mụ du lịch trẻ, tóc vàng, hơi hoe đỏ, cắt ngắn cỡn, áo sơ mi màu cháo lòng không cài cúc, mặc lôi thôi bên ngoài áo phông lẽo nhẽo, cổ quấn một cái khăn dài lòng thòng, quần ngố màu be dài đến đầu gối, chân đi dép tông, vai khoác một chiếc túi to màu đen, trông như đeo cái thùng vuông nhỏ... — đúng thứ mà thằng Sam-ma ghét nhất.


Hai thằng bé kháu khỉnh và một chiếc lồng chim... Du lịch quá!


— Xin chào! Hai cháu đang làm gì nào? — Chiếc máy ảnh có nòng dài như khúc giò nâng lên. — Chích chích! OK?


Thằng Ai-đa-mia cười cầu tài, còn mụ kia lập tức dùng tay ra hiệu, phân phó. Thằng em vội vàng mở cửa lồng thò tay vào tóm lấy con sáo, rồi sán tới bên cạnh thằng anh, hai thằng khỉ đứng cười hớn hở, hãnh diện dứ dứ con sáo trước mặt, để cho mụ kia chụp ảnh.


Roạch! — "Nữa nào..." — Roạch!


Mụ kia vẻ thỏa mãn, tụt quai đeo cái máy ảnh khỏi đầu, nhét cái máy vào chiếc túi "hòm" đen, thằng em thằng Ai-đa-mia một tay vẫn bóp con sáo, vội vàng cười y như thằng anh, sán tới. Bọn này hẳn đã phân công phân nhiệm rõ ràng.


Nhưng mụ kia chỉ thở thành tiếng một cái, lẳng lặng tụt cái túi khỏi vai, đặt xuống bên chân tường, rồi cởi cái khăn đang quấn cổ, bước lại chỗ cái vòi nước thò ra ngay trên bờ tường ấy, dẫm một chân lên mép bồn nước, mở vòi, dấp sũng nước cái khăn, rồi ấp lên mặt...


Thằng Sam-ma ngay lập tức đã ở đấy. Chiếc quai túi ngay lập tức đã nặng trong tay. Con đường đầy ánh nắng vùn vụt trôi dưới chân.


Có thách kẹo hai thằng tiểu thương cũng không dám khai ngay. Cho nên một lát nó mới nghe tiếng hô hoán đằng sau:


— Ê, này!.. Chạy đi đâu!.. Đứng lại!..


Chỉ là những tiếng hô đơn độc. Ở đây làm gì có ai bắt cướp hộ khách du lịch? Chú Ka-si, đầu mới gội, chải đen mướt, mặc chiếc áo sơ mi lụa màu cánh chả diêm dúa đang đứng hút thuốc ở cổng nhà, thấy nó chạy qua còn cười rạng rỡ, giơ tay chào nó, hai thằng cu con nhà chú ở trong nhà vội vội vàng vàng chạy ra, rộn ràng vỗ tay reo hò cổ vũ anh Sam-ma.


Nó cắm cổ chạy. Mụ kia một mình đuổi theo, hô hoán như gần đứt hơi, yếu dần, xa dần...


Nó chạy ngoằng ngoèo, liên tục rẽ trái, rẽ phải. Chỗ này với nó thì hệt như lòng bàn tay, còn với bọn du lịch thì là mê cung. Yên tâm là đã cắt được đuôi, nó căn đường chạy nhanh tới đẩy mạnh vào hai cánh cổng sắt to khép hờ, cổng mở ngay, nó cắt chéo qua sân, rồi lao lên theo những bậc thang hẹp.


Cầu thang dẫn lên một cái sân trời rộng, có lan can nhìn xuống sân và cổng vừa bị đẩy ra phía dưới, ba phía còn lại là căn hộ. Xóm trên tầng này toàn quân mình. Giờ chỉ cần quẳng cái túi vào nhà một chiến hữu là xong. Người lớn cũng chẳng ai cấm, ngược lại còn hoan nghênh.


Nó đập tay vào cánh cửa thứ nhất. Cửa không mở, có thể vẫn có người ở trong, và đã nghe thấy, nhưng nó cũng chẳng chờ, chạy ngay sang đập cánh cửa thứ hai. Cũng thế. Tay nó vừa giơ lên sắp đập xuống cánh cửa thứ ba, thì nghe có tiếng huýt sáo nho nhỏ đằng sau lưng.


Nó quay phắt lại.


Lẽ ra phải sợ. Nhưng thay vào đó lại dâng lên một niềm uất ức.


Không hiểu sao với tất cả cảm giác thân thuộc với mỗi con ngõ, mỗi bờ tường, mỗi cánh cửa ở đây, mà nó lại không hề nhận ra người này đã theo phía sau?


Y dong dỏng, người lớn, mặc áo sơ mi màu thanh thiên nhạt phơn phớt, cúc cài chưa đến nửa ngực, vạt áo đuểnh đoảng bỏ ra ngoài chiếc quần vải thô sáng màu bẩn lem luốc, chân tùy tùy tiện tiện xỏ trong một đôi giày lười màu trắng, không tất, trên đầu y quấn vô tổ chức một chiếc khăn quàng bông to, đốm trắng đốm đen.


Y cũng là một khách du lịch. Loại khách du lịch mà bọn Sam-mi sẽ không tìm cách để giật đồ. Đấy sẽ là hy vọng tốt nhất... nếu y chỉ là một thằng sĩ gái.


Thằng Sa-mi nặn ra một biểu hiện chán nản và thất vọng, chuội tay thả cái túi hình hộp xuống mặt sân, rồi — lấy một vẻ — buồn bã, cúi đầu cun cút bỏ đi.


Nhưng ngay trước mắt nó đã xuất hiện hai chiếc giày lười màu trắng. Xuất hiện ngay lập tức! Đến nỗi nó giật mình sửng sốt.


Căng rồi... thằng khùng này "hiệp sĩ đường phố"!..


Một bàn tay đã nằng nặng đặt trên vai nó. Nó còn chưa kịp phản ứng thì thằng "hiệp sĩ đường phố" lại thò tay kia móc túi ngực, tùy tiện giúi vào tay nó một kẹp tiền mỏng, gập đôi.


Nó khẽ giật mình tiếp: là tiền đô!


Chơi thế này là đẹp. Thế mà chẳng nói ngay. Chưa bao giờ mà nó lại có một phi vụ giao dịch ngay tắp lự nhanh nhẹn như thế! Chỉ hơi lạ là nó chưa hề biết thằng lớn này.


Thằng Sa-mi vui vẻ nháy mắt với thằng lớn kia, rồi lao xuống cầu thang.


Nó đã phóng ra đến cửa thì nghe có tiếng gió phần phật khẽ, rồi lại có ngay một bàn tay nằng nặng đặt lên vai, giữ nó lại.


Gì nữa thế này?!


Bàn tay ấy có phần thô bạo giúi nó vào bên cột cửa, rồi mở toang cánh cửa. Vậy là nó bị nhốt vào xó.


— Chúa ạ, đây rồi!.. Máy ảnh đây rồi.


— ... — Có tiếng bước chân thất thểu, tiếng thở hổn hển.


— Cô nương kiểm tra lại xem có thiếu gì không?.. À... nó chạy rồi, nó hoảng quá vứt đồ lại mà bỏ chạy rồi. Hì hì... trông cô kìa... Ấy, cẩn thận... À... tên tôi là Đào...


(Còn nữa)